Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 133: Tôi rất kén ăn




Tôi “ừ” một tiếng, chạy như bay vào nhà vệ sinh.

Tửu lượng của tôi….

Tôi tự nhận là không tồi, trong đám ở kí túc xá mấy phòng gần sát nhau của tôi, tôi được xem là người giỏi nhất.

Bí quyết lớn nhất của tôi là kích thích gây nôn, một số người khi kích thích gây nôn đều phải cho tay móc sâu vào trong họng, ép mạnh lưỡi xuống. Tôi thì không cần, tôi chỉ cần vạch áo ép bụng vào là có thể làm cho rượu vừa mới uống vào nôn ra bằng sạch.

Nếu đã nôn ra rồi thì tất nhiên sẽ không sợ uống nữa.

Đám người ban nãy đều nói tửu lượng của tôi rất tốt.

Trong kí ức của tôi, người duy nhất nói tửu lượng của tôi kém chắc chỉ có mình Trác tiên sinh.

Lúc đó, anh ấy hỏi tôi, trong nhóm chúng tôi ở hộp đêm có phải tửu lượng của tôi là kém nhất không.

Tôi dường như không lúc nào là không nhớ tới anh ấy, tôi nghĩ, tôi nhất định đã trúng phải độc của anh ấy rồi.

Lại từ nhà vệ sinh bước ra, cả người tôi đã thoải mái hơn rất nhiều, dạ dày cũng không còn cảm giác khó chịu nữa, mà ngược lại đang trống rỗng, lại có thể tiếp tục uống rượu rồi.

Đầu óc cũng không còn choáng váng như lúc nãy nữa.

Lúc rửa tay, tôi tiện thể soi gương luôn, cũng may, không có hai bóng.

“Khương Kha, nhanh lên đi, Vu Hàng vẫn đang đợi để uống rượu cùng cô đây này”. Tôi vẫn còn chưa ngồi xuống thì bên cạnh đã có người gọi to.

Tôi nâng cốc rượu lên, đứng ngay bên cạnh Trác Hàng, vẫn chưa ăn uống gì mà cứ thế cụm li với anh ta, lại uống thêm cốc rượu đầy nữa.

“Tửu lượng tốt, không những xinh đẹp mà còn ngay thẳng!” trưởng phòng phòng kế hoạch khen ngợi, anh ta liếc nhìn trưởng phòng của chúng tôi “Một người có tài năng như thế này, tôi nhất định phải nghĩ cách giữ cô ấy ở lại.”

Trưởng phòng của chúng tôi gật đầu, ý vị sâu xa nhìn tôi, “Chỉ sợ là cô ấy chê cái miếu của chúng ta nhỏ thôi.”

“Sao có thể thế được? Em còn sợ đến lúc thực tập xong, trưởng phòng anh còn chê năng lực em kém cỏi, một chân đá em ra ngoài ấy chứ.” Tôi vừa nói vừa cầm li rượu đi đến chỗ trưởng phòng của chúng tôi, mời anh ấy một li, xin anh ấy đến lúc đấy nhất định phải nới lỏng yêu cầu ra, để tôi có được một công việc.

Tiếp đó, tôi lại kính trưởng phòng kế hoạch một li, cảm ơn lời khen của anh, hi vọng anh ta sau này có nhiều lời nói có cánh hơn.

Hai vị trưởng phòng vui vẻ tiếp nhận, tôi trở về chỗ ngồi, gắp lên một miếng bánh bí ngô, nhét vào miệng để lấp đầy cái dạ dày.

“Khương Kha, không ngờ em lại khí thế đến vậy.” Chung Giai dựa vào tôi ghé sát tai tôi nói nhỏ.

Tôi cầm li rượu lên mời Chung Giai “Chị Giai, về sau em phải nhờ cả vào chị rồi! Em ngoài việc học ra thì không hiểu một cái gì đâu ạ.”

Chung Giai gật nhẹ đầu, cầm li rượu lên cụm li với tôi, giọng nhẹ nhàng, “Như vậy là được rồi, uống ít thôi. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, bây giờ uống nhiều này, thì lát nữa phải làm sao?”

“Cảm ơn chị Giai.” tôi thật lòng cảm ơn, chị ấy hình như cũng đoán ra được tôi vừa nôn xong.

“Chưa từng gặp ai liều như em đấy.” chị ấy liếc nhìn tôi một cái, chị ấy lầm bầm, cũng không biết nói cho tôi nghe hay nói cho chính chị ấy nghe nữa “Không phải nói có đèn LED hay?”

Tôi không trả lời, chỉ coi như không nghe thấy gì.

“Khương Kha, ăn nhiều lên.” Trác Hàng ngồi kế bên cũng mở miệng rồi “lót đầy cái dạ vào đi”.

Anh ta vừa nói vừa dùng muôi múc thức ăn vào đầy bát tôi.

Tôi gật đầu, cắm đầu vào ăn.

Đối với sự quan tâm của anh ta, tôi không có chút cảm giác nào.

Dẫn tôi đi uống một lượt, tôi không cảm thấy kì lạ gì, chung quy lại, hai chúng tôi đều là người mới, cùng nhau hành động là điều hết sức bình thường.

Lúc mời rượu, anh ta không hề nói câu nào như “Khương Kha là con gái, để cô ấy uống ít lại chút.” cũng rất bình thường, dẫu sao chúng ta cũng không thân không thiết mà.

Tôi không dễ dàng gì mới đi mời rượu hết hai bàn, anh muốn cùng tôi cụm li cũng không thành vấn đề, nhưng anh có thể quan tâm tôi một chút được không, tùy ý gọi tôi, dẫu sao, cho dù người khác không hay biết, anh và tôi đã uống cả hai bàn, anh đều tỏ ra hơi khó chịu, huống hồ là tôi.

Anh ta lại múc thức ăn cho tôi, vẫn là sự quan tâm bảo tôi lấp đầy cái dạ dày, thật sự là không cần thiết.

“Vu Hàng, tôi có thể tự gắp thức ăn mà.” tôi ngẩng đầu lên nói.

Tôi thấy khuôn mặt anh có hơi ngượng ngùng, lập tức nhận ra giọng điệu của mình cứng nhắc quá, liền vội vàng bổ sung thêm câu “Xin lỗi, tôi rất rảnh ăn, tự mình gắp thức ăn để tránh lãng phí.”