Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 127: Quăng một miếng thịt vào chỗ bầy sói




Các đồng nghiệp quá nhiệt tình, tôi có chút chịu không nổi.

Quan trọng hơn là, tôi không biết Trác tiên sinh người đang được ngăn cách sau dây mạng kia, rốt cuộc là có đang online, có nhìn thấy tin tức trong nhóm không.

Chung Giai nghiêng đầu nói: “Khương Kha, công ty chúng ta người độ thân rất nhiều, cậu đừng sợ, đừng để ý đến bọn họ là được.”

Tôi gật gật đầu, nghi hoặc nói: “Trong nhóm hình như có lãnh đạo, bọn họ không sợ sao?”

“Không sợ, mấy lãnh đạo lớn đều không có cách nào lên QQ, kể cả có lên, cũng không biết nói gì, trong nhóm cũng không phải là ngày nào cũng náo nhiệt như vậy. Thỉnh thoảng một hai lần, có thể bỏ qua được.”

Tôi “ờ ờ” hai tiếng, gõ lên hộp thoại: “Tôi có bạn trai rồi.”

Trong nhóm im lìm một lúc, tiếp ngay sau đó liền là “tiếc thật đấy”, “còn tưởng là có thể gần quan được ban lộc, tôi đi khóc một lúc đây” “Khương Kha tình cảm của cô và bạn trai như thế nào rồi?” “Cậu hỏi gì vậy? Đây chẳng phải là trực tiếp hỏi người ta hay là chia tay đi sao?” “Khương Kha, kể cả có bạn trai rồi, bình thường chúng ta cũng có thể giao lưu nhiều hơn, nói không chừng cô sẽ thấy có người đàn ông tốt hơn thì sao?”….

Trong nhóm cứ nhộn nhịp như vậy, xem mà lưng tôi túa ra một trận mồ hôi lạnh.

Các đồng nghiệp đáng thương của tôi, các cậu ấy đây là đang ở trước mặt lão đại của các anh, tranh giành bạn gái của lão đại các anh, như vậy thật sự được sao? Thực sự sẽ không trừ tiền lương của các anh, phạt các anh tăng ca chứ?

Đầu ngón tay tôi đặt trên bàn phím, đang muốn nói chuyện, liền nhìn thấy thông báo ở QQ, mở ra xem, có hai người kết bạn với tôi.

Lại phân biệt là Trác tiên sinh và con trai anh ấy.

Tôi vui mừng chấp nhận lời mời kết bạn của Trác tiên sinh, nhưng lại vô cùng phân vân nhìn lời mời kết bạn của Trác Hàng, thông tin xác nhận của cậu ta ghi là: Vu Hàng.

Tôi nghĩ một lúc, quả quyết quyết định vờ như không nhìn thấy, nhấn vào ô “x” của lời mời kết bạn.

Nhìn thấy avatar của Trác tiên sinh lấp lánh lên, tôi mở ra xem: “Đây là tôi đang tự lấy đá đập lên chân mình phải không?”

Tôi: “Cũng không hẳn, đặt ở trước mắt mà nhìn, dù sao cũng thấy không tốt bằng nhìn theo hướng xa xăm.”

Trác tiên sinh: “Nói cũng phải, trước đây sao tôi không phát hiện ra em cũng có là số đào hoa nhỉ?”

Tôi: “Bây giờ phát hiện ra cũng chưa phải là muộn, sau này anh phải giữ em cho thật chắc.”

Trác tiên sinh: “Được, tôi sẽ kêu người đến đặt camera giám sát mấy ngày này, sau này trên máy tính tôi sẽ luôn mở camera giám sát em.”

Tôi: “Sao anh có thể như vậy chứ? Đây chính là xâm phạm quyền riêng tư của người khác! Ngộ nhỡ em làm hành động xấu, bị anh nhìn thấy thì phải làm sao?”

Trác tiên sinh: “Vậy thì vẫn là đáng yêu!”

Góc trái bên dưới của máy tính, biểu tượng thông báo lại nhấp nháy, tôi mở ra xem, lại là mấy lời mời kết bạn, trong đó có hai cái là của Trác Hàng, những cái khác là của những người trong công ty.

Tôi chấp nhận từng cái một, bao gồm Trác Hàng.

Một là, Trác Hàng gửi cho tôi tổng cộng 3 cái, tiếp tục vờ như không nhìn thấy thì sẽ biết ngay đó là giả; hai là, nếu như tôi chấp nhận những người khác, không chấp nhân anh ta, sẽ lộ ngay ra là cố ý, tự nhiên bị người khác hoài nghi.

Đoạn hội thoại trong nhóm chat công ty vẫn đang nhấp nháy từng tin từng tin, có người hỏi về trường học của tôi, người thì hỏi tôi khi nào thì tốt nghiệp, người thì hỏi tôi lúc rảnh rỗi thích làm gì, người thì hỏi sao tôi không trả lời, lại còn có người ầm ĩ nói rằng chắc chắn có người nhanh tay kết bạn với tôi, nói không chừng bây giờ đang nói chuyện riêng….”

“Xin lỗi, tôi rất ít dùng máy tính, gõ chữ chậm,” Tôi trả lời vào trong nhóm, ngay sau đó kể ra tình hình cơ bản của bản thân, trường học, chuyên ngành vv, về sở thích, tôi viết là đọc sách, sau đó lại lần nữa mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn trong công việc.

“Cấp dưới của anh thực sự là khiến người ta chống đỡ không nổi mà.” Tôi gửi cho Trác tiên sinh.

“Quăng một miếng thịt vào chỗ bầy sói, bầy sói không ầm ĩ lên mới lạ.” Trác tiên sinh nói.

Tôi bĩu môi: “Một con sói xám lớn dẫn theo một đàn sói nhỏ, khẩu vị vậy mà lại đặc biệt giống nhau.”

Nhắc đến khẩu vị giống nhau, tôi đột nhiên nghĩ đến Trác Hàng, cậu ta kết bạn với tôi nhanh như vậy, không phải là có ý nghĩ gì chứ?