Sống một mình có hơi cô đơn.
Trường học vẫn chưa khai giảng, tôi lại không kiếm việc làm thêm, ngày nào cũng ở nhà lười nhác.
Đói thì nấu chút đồ ăn nhanh, buồn ngủ thì đi ngủ, thời tiết không tốt thì ở lì trên sofa xem đĩa, lúc thời tiết đẹp thì ngồi ngoài ban công đọc sách.
Tôi nhớ năm đó đọc là truyện “Loạn thế giai nhân”.
Trác tiên sinh không ở lâu ở Bắc Kinh, mùng bảy tết đã quay lại rồi, sau khi quay lại, anh ấy tranh thủ thời gian đến kí túc xá thăm tôi, thấy tôi không gặp khó khăn gì, sau đó lại rời đi.
Sau đó, anh ấy dường như rất bận, rất lâu không liên lạc với tôi, cho đến sau khai giảng——
“Tiểu Như, nghĩ xong chuyện muốn đi thực tập hay không chưa? Đi đâu thực tập?”
“Phải đi thực tập, em không thể để anh nuôi cả đời được. Ngộ nhỡ ngày nào đó, em như viên ngọc không còn giá trị, anh không cần em nữa thì em phải làm sao?”
“Ngốc à! Em muốn đến công ty như thế nào, làm công việc gì? Đến trường làm giáo viên? Hay là đến công ty làm thư ký?”
“Em muốn đến công ty anh, làm thư ký của anh ấy! Như vậy vừa có thể nhìn thấy anh, vừa có thể học hỏi được nhiều thứ, anh còn có thể tay cầm tay dạy em.”
“Em không sợ sẽ dạy em lên giường à?”
“Vậy thì đại chiến ba trăm hiệp.”
“Con thú nhỏ!” anh ấy dừng lại một lúc, “Em nghĩ kĩ đi, nghĩ kĩ rồi nói cho anh.”
Kỳ sau của năm tư ít môn đến nỗi hầu như là không có, chuyện quan trọng nhất của tất cả mọi người là đi thực tập.
Thầy cô nói, đơn vị thực tập cố gắng nên chọn là nơi sau khi tốt nghiệp sẽ đến làm.
Các bạn trong phòng, Triệu Doanh Doanh, Chu Tĩnh Văn và Phạm Huyên đều về trường học ở quê nhà, Vương Hiểu Yến làm thư ký ở một công ty ở thành phố A, Lý Tuyết định thi thạc sĩ, ở lại phòng để ôn tập.
Tôi nói với Trác tiên sinh, nôi nghĩ kĩ rồi.
Người từng trải như tôi, không hợp để dạy dỗ người khác, sợ làm hại thế hệ sau.
Trác tiên sinh gật đầu ưng thuận, nói sẽ sắp xếp một chút, anh ấy nói: “Thư ký không thích hợp với em, đến bộ phận kế hoạch của công ty tôi, có thể học hỏi được nhiều hơn.”
Tôi nói, được.
Anh ấy đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Đây là số điện thoại giám đốc bộ phận kế hoạch, thứ hai tuần sau em trực tiếp đến tìm anh ta, báo tên em, không cần nhắc đến tôi.”
“Được, cảm ơn Trác tiên sinh.”
Anh ấy chưa từng nghe tôi gọi anh ấy là Trác tiên sinh, hơi ngớ người ra một lúc.
“Sau này chạm mặt tôi trong công ty, phải gọi là Trác tổng biết chưa?” anh ấy dặn dò.
Tôi nghiêng đầu: “Thực tập sinh có thể quen biết với Trác tổng?”
“Thực tập sinh thông minh sẽ quen thôi.” Anh ấy nói.
“Vâng, cảm ơn Trác tổng.” Tôi ngọt ngào nói, “phải rồi, Trác tổng, anh không để em làm thư kí của anh, thực sự không phải vì sợ bản thân không khống chế nổi, thú tính bộc phát đấy chứ?”
Anh ấy cười: “Tôi sợ người thú tính bộc phát là em ấy.”
Tôi lườm anh ấy một cái: “Sao anh có thể như thế chứ? Nói thật lòng không phải ưu điểm!”
“Vậy nói dóc chính là ưu điểm à?” Anh ấy hỏi.
“Đúng!” Tôi gật đầu rất quả quyết.
Công ty của Trác tiên sinh ở thành phố A không chỉ có một chi nhánh, nơi tôi thực tập tự nhiên cũng không phải bất kì một chi nhánh nào mà là tòa nhà làm việc trụ sở chính của họ.
Nằm trong một tòa nhà thương vụ, chiếm trọn hai tầng.
Báo cáo rất thuận lợi, tôi tìm đến giám đốc bộ phận kế hoạch trước, đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rất thời thượng. Anh ta theo lệ hỏi tôi vài câu, ngành học ở đị học là gì, sao lại nghĩ đến thực tập ở công ty bất động sản.
Ngành học thì tôi nói thật, còn về nguyên nhân đến công ty bất động sản thực tập thì tôi nói là tôi thích làm kế hoạch, đây là một công việc rất có tính thách thức, kích thích linh cảm.
Anh ta cười cười, gọi cấp dưới dẫn tôi đến phòng nhân sự làm thủ tục, làm xong thủ tục rồi quay lại.
Tôi không biết anh ta có hài lòng với câu trả lời của tôi hay không, nhưng, tôi cực kì hài lòng với yêu cầu thực tập và mức lương bộ phận nhân sự đưa ra cho tôi.
Chỉ cần không có tòa nhà mới bắt đầu phiên giao dịch, chỉ cần công ty không có hoạt động, mỗi tuần đều được nghỉ hai ngày, lương cứng là 6 triệu mỗi tháng, tăng ca có trợ cấp tăng ca, dự án có thưởng dự án.