Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 59




Tô Lê khẽ cười, “ sao có thể chứ?”

Giang Thần Hy khẽ cười, ánh sáng mờ ảo, khiến cô nhìn không rõ biểu hiện trên mặt anh, nhưng mà Tô Lê có thể cảm nhận được cái bất mãn của anh.

Tô Lê đẩy anh ra, nói: “hôm nay em phải đến đoàn kịch.”

Giang Thần Hy cười, nói: “ sao vậy, làm sai rồi không muốn giải thích một chút với chồng sắp cưới à?”

“Làm sai?” Tô Lê nháy nháy mắt, “ Em làm sai gì?”

Giang Thần Hy một tay dùng lực ôm lấy eo cô, kéo vào lòng siết thật chặt, trầm ngâm nói: “ trong hộp đêm, đi cả đêm không về, đi giao du ở bên ngoài, tin đồn mờ ám với tay luật sư nổi tiếng…”Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói, cười nhẹ một tiếng, nói: “anh mới đi công tác có hai ngày, mà em đã gây nên tin đồn lớn như vậy cho anh hả?”

Ngón tay Tô Lê nhẹ nhàng vẽ vòng vòng trước ngực anh, lẩm bẩm nói: “Thế Giang thiếu có tin những lời đó hay không?”

“Em thấy sao?” Giang Thần Hy nói.

Tô Lê cười, nói: “ em không phải là châu chấu trong bụng anh, sao em biết được chứ.”

Giang Thần Hy cười, một tay giữ chặt lấy hàm dưới của cô, dùng lực hôn lên…

Người phụ nữ này dễ làm cho người khác mất kiểm soát…

Sau một hồi quấn lấy nhau, trong phòng mới trở nên yên tĩnh.

Tô Lê đè lên ngực của Giang Thần Hy, Giang Thần Hy châm một điếu thuốc, hít một hơi, từ từ nhả ra, một tay nhẹ nhẹ vuốt tóc của Tô Lê, nói: “nay là cuối tuần, cùng anh về Giang gia ăn bữa cơm.”

Tô Lê từ từ mở mắt ra, trầm ngâm một lúc lâu sau đó chỉ nhẹ nhàng đáp mộ tiếng “ừ”.

“Sao thế? Không vui sao?Giang Thần Hy ngước lên hỏi cô.

Tô Lê cười đáp: “không có. Em đang nghĩ đột nhiên quá chưa có sự chuẩn bị gì cả.”

“Không phải em nói muốn gặp người lớn trước hay sao? Ngày hôm đó anh đột nhiên có chuyện, thế nên mới đặc biệt sắp xếp bữa ăn ngày hôm nay, gặp mặt cùng nhau ăn bữa cơm, cũng làm quen với những người trong nhà.” Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói.

Tô Lê không hề phủ nhận rằng Giang Thần Hy đối với cô chưa đủ tốt, anh luôn đối xử rất tốt đối với người con gái của mình. Năm đó, cô giành lần đầu tiên của mình cho anh, anh không hề đối xử lạnh nhạt với cô, mà là rất ấm áp, vì sau đó cô bị sốt, anh cũng ở bên cạnh lo lắng chăm sóc cho cô cho tới khi khỏi bệnh.

Nếu như là người không biết, thật sự sẽ cho rằng họ là cặp đôi rất là tình cảm.

Nhưng cái tốt đó của anh là có điều kiện, nhưng cũng không phải là khó, chỉ cần nghe lời một chút không được quá đà, anh cũng sẽ tuyệt đối không keo kiệt chuyện tiền nong và thương yêu.

Và Tô Lê cứ như thế ở bên anh cũng đã ba năm rồi, và giờ lại là vợ sắp cưới của anh.

Trong con mắt người ngoài, cô sợ rằng là người tình hạnh phúc nhất.

“Được rồi, nếu mệt, thì ngủ thêm một lúc đi, dù sao vẫn còn sớm.”

Tô Lê không nói gì, chỉ là vùi mình vào trong lòng anh, nhắp khẽ mắt lại, ngủ ngon lành…

Cô sẽ không vì những chuyện này mà buồn lòng, bởi vì cô biết có như thế thì cũng không có tác dụng gì cả, cô càng không nghĩ sẽ vì những chuyện này mà phiền lòng.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, đã là hơn mười giờ trưa rồi.

Cô chọn một chiếc áo len cao cổ màu hồng phấn, một chiếc chân váy xếp ly màu đen, chiếc khăn quàng màu trắng, nhìn có vẻ rất ngoan hiền.

Giang Thần Hy nhìn cô, không kìm được ép cô vào tường, dùng hết lực của mình hôn lên môi cô, hôn rất sâu, anh dùng sức kéo eo của cô, Tô Lê đau kêu lên một tiếng, cô dùng hai tay đặt lên vai anh huých một cái, Giang Thần Hy mới buông ra, anh chà khắp cơ thể cô, dường như không còn gì trong môi cô, “ đau để em nhớ cho anh, người đàn ông của em là anh Giang Thần Hy, bớt bật đèn trước mặt người đàn ông khác…” vừa nói, anh lại hôn lên môi cô lần nữa, hàm hồ nói: “dáng vẻ này của em thật là muốn em…”

Nhưng rất nhanh, Tô Lê lại dùng lực cắn mạnh môi anh…

Giang Thần Hy chau mày, mở mắt ra, để lộ ra dáng vẻ không vừa ý.

Hai tay Tô Lê ôm lấy cổ anh, nhìn anh khẽ cười và nói: “chúng ta còn không đi, thì sẽ thành đi ăn tối mất.”…

Trên xe, Tô Lê ngồi ở ghế lái phụ, cô kéo gương chiếu hậu xuống và tô thêm son.

Giang Thần Hy tậc lưỡi một cái, Tô Lê nhìn anh, rất hiển nhiên, cái khi nãy, trực tiếp liền cắn vào môi anh, cô cũng biết được một chút mùi vị dính máu. Cô nhìn anh, khẽ cười một tiếng…

Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ kêu một tiếng nhưng mà cũng không nói gì cả…

Hoặc là nếu như là những cặp tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt, đây là tình cảm giữa hai người.

Nhưng mà như họ thế này thì?

Nhưng mà Tô Lê lại rất vui, vì cô đã báo thù được, cô cắn ngón tay mình, kèm theo vài phần láu lỉnh, cười nói: “eo của em giờ vẫn còn đau, môi của anh bị em cắn bị thương rồi, hòa nhé.”

“Em cảm thấy giữa chúng ta phải hòa sao?” Giang Thần Hy ngước liếc nhìn cô.

Tô Lê cười, nhưng không nói gì cả…?

Giang gia ở Yên Thành, là đại địa chủ, tổ tiên mấy đời đều kinh doanh buôn bán, đương nhiên tài sản gia đình cũng rất là giàu có.

Tô Lê ngồi trên xe ngắm cảnh qua cửa xe, đây cũng là lần đầu tiên được nhìn biệt thự Giang gia gần đến như thế.

Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, nhẹ nhàng nói: “ không có gì, chỉ là ăn bữa cơm, làm quen một chút, sau khi kết hôn chúng ta cũng không sống ở đây.”

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “rất may là chồng sắp cưới của em rất quan tâm em, em còn phải lo lắng gì chứ?”

Giang Thần Hy cười, hai người cùng đi vào.

Người Giang gia đúng là rất nhiều, ngồi hết một chiếc bàn tròn lớn.

Tô Lê cũng không cẩn thận để nhớ ai là ai, Giang Thần Hy nói, sau này dù sao cũng không sống cùng với nhau, bố mẹ chồng của mình, và còn ông bà của Giang Thần Hy làm quen một chút là được rồi.

Tuy nhiên mẹ chồng cũng không muốn gặp cô, bà đã nghe được một tin về cô, thực ra Giang Thần Hy vốn không phải là con đẻ của Giang phu nhân này, con đẻ của bà, một người đã chết, một người vẫn còn ngồi tù, Giang Thần Hy là con thứ ba, là con riêng.

Nhưng mà những cái này đều là chuyện xưa cũ, ai mà biết được rõ sự tình ra sao.

Với lại Giang Tiểu Ngữ và Lục Tử Thần cũng ở đó.

Giang Tiểu Ngữ cười, kéo Tô Lê ngồi xuống, còn chủ động gắp thức ăn cho cô, thể hiện rất là thân thiết.

Một bên dì hai của Giang Thần Hy liếc nhìn một cái, cười nói: “Tiểu Ngữ à, hai người nhìn rất là thân thiết nhỉ.”

Giang Tiểu Ngữ tỏ ra rất cẩn thận thận trọng trả lời: “lần trước khi con ốm, chị dâu có đến thăm con.”

“Chị dâu? Gọi hơi trái với lòng.” Dì hai cười nói.

Giang Tiểu Ngữ liếc nhìn, trầm ngâm không nói gì.

Bữa trưa ăn hơi buồn chút, Tô Lê thấy cảnh tượng cứng ngắc như vậy, biết bản thân nên tốt hơn vẫn là hơi an phận một chút, tránh tạo phiền phức cho mình.

Sau bữa trưa, mọi người cũng lười chào hỏi nhau, ai chơi bài thì chơi bài, ai đi dạo thì đi dạo, vốn dĩ nhìn như một gia đình náo nhiệt, lúc lại thấy lạnh như băng. Các trưởng bối trong nhà gọi Giang Thần Hy và Lục Tử Thần vào trong phòng sách bàn chuyện công.

Tô Lê cũng rảnh rỗi không có việc gì để làm, thế là bèn một mình đi ra cái hồ bên ngoài biệt thự Giang gia để sưởi nắng.

Ánh nắng chan hòa, soi vào người thấy ấm áp.

Lúc này, Giang Tiểu Ngữ đi tới, hôm nay nhìn cô phấn chấn tinh thần hơn nhiều, sắc mặt nhìn cũng tươi tắn hơn, cô tiến tới lại chỗ cô, nói: “em nghe tanh Thần Hy nói, ngày đó anh hai người chuẩn bị đi văn phòng luật sư làm thủ tục à?”

Tô Lê ngước nhìn cười, “ đáng tiếc anh ấy sau đó lại có việc gấp đột xuất, thế nên không đi được, vì thế chúng tôi đến giờ vẫn chưa phải là vợ chồng.”

Giang Tiểu Ngữ hít một hơi dài nói: “ vì thế nên chị có thể tiếp tục đi ra ngoài tạo tin đồn hay sao?”

Tô Lê nghe xong nhìn cô, cô đối với những tin đồn đó vốn dĩ chẳng quan tâm tới, trời mới biết đó là những tin đồn như thế nào, không muốn đi xem cũng lười để ý tới nó, nhưng mà nhìn dáng vẻ của Giang Tiểu Ngữ, Tô Lê đại khái cũng biết được cái gì đó.

Cô cười nói: “cái này nhìn là biết không phải thật rồi, Giang Tiểu Ngữ hà tất gì phải để ý những thứ linh tinh đó chứ?”

Cô cũng lười đi giải thích, thực sự cảm thấy rất là vô vị.

Nhưng mà Giang Tiểu Ngữ dường như có chút tin là thật, liền nói: “Tô tiểu thư, chị rốt cuộc muốn gì vậy? Tiền sao? Chị muốn bao nhiêu? Một triệu hay hai triệu? Rốt cuộc chị muốn cái gì mới chịu rời xa anh Thần Hy? Chị thế này lấy tư cách gì mà đòi làm Giang thiếu phu nhân chứ? Hôm nay chị cũng thấy rồi đấy, Giang gia có ai hoan nghênh chị chứ, chị hà cớ gì mà bám lấy anh Thần Hy không buông?”

Tô Lê nhìn cô cười nói: “ Sau này chị cũng không sống ở đây, chị hà tất gì phải chú ý nét mặt của họ chứ, hôm nay tới đây ăn cơm, cũng là để gặp các tiền bối Giang gia một chút, là lễ nghĩa. Giang gia là một gia đình lớn, lễ nghĩa này là nên làm.

“Chị…” Sắc mặt của Giang Tiểu Ngữ rất khó coi, cô thở dài một tiếng, nói: “Tô tiểu thư, xin lỗi, em biết thái độ của em rất không đúng, nhưng mà cũng là vì em muốn tốt cho chị, muốn tốt cho anh Thần Hy.”

Tô Lê nhìn cô, khẽ cười, nói: “Hôn nhân là chuyện của chị với Giang thiếu, cái đạo lý này Giang tiểu thư chắc là cũng hiểu chứ? Vì thế danh tiếng của chị dù có không tốt đến mức nào, thì chị cũng là người mà anh Thần Hy chọn làm vợ, chỉ thế là đủ rồi.”

Giang Tiểu Ngữ ôm lấy ngực, sắc mặt có chút trắng bạch.

Cô nhìn cô, muốn nói gì đó, nhưng nhìn cô dường như thở hổn hển không thở được nữa.

Tô Lê thấy cảnh tượng này lập tức ý thức được lùi lại hai bước, lúc này, cô cũng không thể nghĩ lại thêm phiền phức gì cho mình nữa.

Vị tiểu thư này, đúng là yếu đuối hơn tin đồn nhiều, còn chưa nói vài câu, đã thành như thế này rồi sao?

Nhưng mà khi cô vừa lùi lại một bước, Giang Tiểu Ngữ đột nhiên loạng choạng ngã xuống, tiến lên nắm chặt lấy cánh tay Tô Lê, “ Cứu, em…em không thể thở được…”

Tô Lê đi giày cao gót, đột nhiên Giang Tiểu Ngữ lại ngã đè lên cô, lực chân cô không đủ, cũng loạng choạng ngã xuống, “ Em, em bỏ tay ra, chị đi gọi người…”

Nhưng còn chưa dứt lời, chân cô do bị thương vẫn chưa hồi phục hẳn, lại đi giày cao gót, cả người lại bị Giang Tiểu Ngữ bám lấy, thế là hai người bị ngã thẳng xuống hồ nước bên cạnh…

Tô Lê chỉ cảm thấy hai tai rất lạnh, toàn thân bị nước ngấm, cô bị Giang Tiểu Ngữ nắm chặt lấy cánh tay, cô cử động, chân đau căn bản không lấy được sức lực, lại không biết bơi, bản năng cứu sinh khiến cô nghĩ muốn thoát khỏi Giang Tiểu Ngữ, cô biết,như này sẽ bị cô ấy kéo xuống, chắc chắn cô sẽ chết…