Phía sau lưng Giang Thần Hi lấm tấm mồ hôi lạnh, thấy cô khẩn trương thì nắm thật chặt hai tay cô và đặt lên bên môi khẽ hôn rồi đặt ở mi tâm của mình, lắc đầu: “Xin lỗi, vừa rồi anh đột nhiên cảm thấy đầu óc cháng váng thôi. Em đừng lo lắng, anh đã không sao rồi."
Tô Lê nói: "Chúng ta đi bệnh viện khám nhé?"
Giang Thần Hi im lặng nhìn cô một lúc mới nói: "Anh sẽ gọi lão Vu qua được không? Em đừng lo lắng."
Tô Lê nhìn anh, gật đầu...
Lão Vu mà Giang Thần Hi nói là bác sĩ riêng của gia đình Giang Thần Hi, sẽ kiểm tra sức khỏe định kỳ cho bọn họ. Nếu có gì cần, anh sẽ gọi qua.
Giang Thần Hi đỗ xe ở bên đường và để hai đèn pha nháy rồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Tô Lê lấy khăn tay của mình ra thay lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi anh: "Anh vẫn cảm thấy không khỏe à?"
Giang Thần Hi nhìn cô, sắc mặt của anh rõ ràng đã tốt hơn, mỉm cười và lắc đầu nói: “Anh nghĩ có lẽ gần đây anh ngủ không đủ, nên không có sức thôi. Em đừng lo lắng, bây giờ anh đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Tô Lê hơi nhíu mày nhìn anh, mặt anh trắng như vậy, làm sao có thể không có việc gì, cô cũng đâu phải là đứa trẻ để anh tùy tiện lừa vài câu sẽ tin được.
Nhưng cô không ép anh, ít nhất bây giờ cô không làm vậy.
Trong lòng Tô Lê hiểu rõ áp lực của Giang Thần Hi, mặc dù anh có thể khống chế toàn cục, đưa ra phán đoán chính xác nhất vào lúc quan trọng nhất, tất cả đều không thoát khỏi sự chuẩn bị chu đáo của anh. Anh nói qua anh sẽ suy nghĩ mười loại khả năng, nhưng cuối cùng chỉ phát sinh một khả năng, nhưng anh nhất định phải dự định tốt mười loại.
Cô hít sâu một hơi, gật đầu: “Nhưng em không cho phép anh giấu em chuyện gì đâu đấy."
Giang Thần Hi đưa tay xoa đầu cô: “Đồ ngốc, anh sẽ không làm vậy đâu, mãi mãi cũng không lừa em."
Lão Vu trực tiếp lái xe tới đây. Tô Lê không dám tùy tiện đi động anh, chỉ lo lắng có gì sơ xuất.
Anh lại không chịu trực tiếp gọi xe cứu thương qua, nên cô chỉ có thể làm như vậy.
Lão Vu nhận được điện thoại liền dẫn theo trợ lý của mình, mang theo thiết bị y tế đơn giản qua, đo lường huyết áp và nhịp tim rồi nói: "Huyết áp ơi thấp. Giang tiên sinh, trước đây đã từng xuất hiện chuyện đầu choáng váng, trước mắt tối đen như vậy chưa?"
Giang Thần Hi lắc đầu: “Không, nãy vừa quay đầu thì đột nhiên như vậy."
Lão Vu khẽ gật đầu, nói: "Tôi đoán gần đây áp lực của ngài quá lớn, máu cung cấp lên não không đủ mới thành như vậy, huyết áp cũng hơi thấp, tôi đề nghị để bảo đảm vẫn nên nhập viện quan sát mấy ngày thì tốt hơn."
Tô Lê hỏi: "Tình hình nghiêm trọng như vậy sao?"
Lão Vu nói: "Tôi đã kiến nghị Giang tiên sinh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, hơn phân nửa những bệnh cấp tính đều do giấc ngủ không đủ gây ra. Còn nữa, Giang tiên sinh, người trẻ tuổi như ngài thường có bệnh về tim mạch, ngài nên cẩn thận một chút."
Giang Thần Hi nhìn lão Vu, lại nhìn Tô Lê, an ủi: "Anh không sao đâu, em yên tâm đi."
Tô Lê khẽ gật đầu, nói: "Bác sĩ Vu nói anh cần phải ở bệnh viện quan sát mấy ngày, bây giờ chúng ta đi ngay tới đó được không?"
Giang Thần Hi do dự một lát sau đó nói: "Được, mọi chuyện anh đều nghe em." Anh giơ tay lên khẽ xoa phần trán bị xưng của cô với vẻ áy náy.
Khi tới bệnh viện, Tô Lê còn kiên trì bảo Giang Thần Hi làm mấy kiểm tra. Giang Thần Hi không có cách nào, không muốn để cho cô lo lắng nên vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Giang Thần Hi nằm ở trên giường bệnh bị người ta đẩy đi tới phòng kiểm tra.
Lão Vu làm bác sĩ riêng của gia đình Giang Thần Hi rất nhiều năm, gần như Giang Thần Hi đau ốm đều do ông khám chữa, cho nên quan hệ cũng không tệ.
Bác sĩ Vu vừa kiểm tra cho anh vừa cười nói: "Tôi đã sớm bảo cậu kiểm tra, có vấn đề gì còn chữa trị sớm, không bệnh cũng phải dự phòng, cứ liều mạng cả ngày lẫn đêm nhiều năm như vậy, người sắt cũng chịu không nổi, nữa là cơ thể máu thịt như cậu? Nhưng cậu chẳng bao giờ chịu nghe. Thế mà Giang phu nhân nói một câu, cậu liền gật đầu đồng ý. Không ngờ được, Giang Thần Hi nhanh gọn, quyết đoán ở trên thương trường nhiều năm như vậy, bây giờ lại bị một cô gái nhỏ trị cho dễ bảo, thật sự hiếm có."
Giang Thần Hi nằm ở nơi đó, hít sâu một hơi và nói: "Trước đây chỉ có một mình cháu, một người ăn no cả nhà không đói bụng, nhưng bây giờ vợ còn trẻ, con cũng còn nhỏ, nếu cháu không chú ý giữ sức khỏe cho mình, nếu chẳng may cháu thật sự có vấn đề gì thì phải làm thế nào?"
Bác sĩ Vu thở dài nói: "Cháu giống hệt với anh mình, đúng là không thể nào làm gì được với hai người."
Giang Thần Hi nhắm mắt, cười khẽ và nói: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn."
Bác sĩ Vu nghe vậy không khỏi cười, nói: "Ừ, đúng là vậy thật." Ông dừng lại một lát mới nói tiếp: "Nhưng Giang thiếu, tôi nghi ngờ sự kiện bom lần trước đã để lại di chứng gì đó cho cậu."
Giang Thần Hi nghe vậy thì khẽ nhíu mày.
Bác sĩ Vu nói: "Rất nhiều tổn thương sẽ không lập tức hiện ra rõ ràng, có đôi khi qua rất nhiều năm mới lộ rõ. Cho nên cậu vừa nói đột nhiên choáng váng đầu óc, trước mắt tối sầm tôi chỉ lo lắng có phải có vấn đề gì không."
Giang Thần Hi "Ừ" một tiếng, nói: "Cháu biết, điều tra cẩn thận một chút."
"Được."
Sau khi làm xong một loạt kiểm tra, bác sĩ bảo anh cố gắng ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày.
Nếu là trước kia, Giang Thần Hi tuyệt đối sẽ không nghe, nhưng bây giờ anh chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Tô Lê quay về nhà một chuyến, lấy quần áo cho Giang Thần Hi, thuận tiện kể cho dì Trương nghe.
Dì Trương vừa nghe liền sốt ruột: “Đang yên đang lành lại phải nằm viện sao?"
Tô Lê ôm Gạo Nếp nhỏ, cô bé cứ ôm chặt lấy cô không chịu buông tay.
Cô nói: "Vẫn chưa nhận được kết quả kiểm tra, nhưng bác sĩ nói là vì hai ngày trước anh ấy bị sốt mà không cố gắng tĩnh dưỡng, còn liên tục làm việc mới vậy. Bác sĩ bảo anh ấy ở lại trong bệnh viện thêm mấy ngày."
Dì Trương cằn nhằn một hồi lâu về chuyện trước đây khi Giang Thần Hi nhập viện, anh vẫn không chịu cố gắng tĩnh dưỡng.
Trong lòng Tô Lê cũng hiểu rõ, dù sao Giang Thần Hi không phải là thần tiên, luôn có lúc không khỏe.
Nhưng Tô Lê không nói với dì Trương về việc bác sĩ nghi ngờ vấn đề liên quan tới di chứng của vụ nổ mạnh kia.
Buổi chiều, cô thuận tiện gọi điện thoại cho Hoa Hoa, kể một chút.
Hoa Hoa nghe xong thì kinh ngạc: “Ông chủ lớn làm sao? Tại sao lại ở bệnh viện?"
Tô Lê thở dài và nói: "Vừa rồi lúc Giang thiếu đang lái xe thì đột nhiên đầu choáng váng, xe suýt nữa đụng vào dải phân cách."
"Nghiêm trọng như vậy sao?!" Hoa Hoa có phần kinh ngạc.
Tô Lê nói: "Bác sĩ nói nghi ngờ có liên quan tới di chứng của vụ nổ lần trước, lúc đó thấy anh ấy không có gì đáng ngại, nghiêm trọng là A Hào. Nhưng có vài chấn thương bên trong sẽ không lập tức lộ ra."
Hoa Hoa nghe vạy thì có phần kinh ngạc, nhưng nhanh chóng nói: “Phi phi phi, chị Tô Lê, chị đừng nghĩ linh tinh, bác sĩ cũng chỉ nói là nghi ngờ thôi, chị xem A Hào bị thương thành như vậy, bây giờ không phải đã tốt sao? Em thấy anh ta vẫn có thể chạy có thể nhảy, hoàn toàn không có việc gì. Ông chủ lớn chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Tô Lê cười nói: "Cũng phải."
Bây giờ cho dù vết thương trên người A Hào còn chưa hoàn toàn lành hẳn, nhưng đã sớm theo Giang Thần Hi chạy khắp nơi.
Nhưng Tô Lê vẫn dặn Hoa Hoa đừng nói cho người khác nghe. Dù sao người giống như Giang Thần Hi, cho dù cảm mạo hắt hơi cũng sẽ làm cho cả giới tài chính dao động.
"Chị yên tâm, yên tâm đi, chuyện này thì em hiểu mà." Hoa Hoa liên tục gật đầu.
"Còn nữa, chính là phải để ý truyền thông, tuyệt đối đừng để cho mấy tay săn ảnh buôn chuyện viết loạn."
"Được, chị cứ giao cho tôi, tôi sẽ để ý."
Chạng vạng tôi, Tô Lê mang theo bữa tối qua, cô vừa đẩy cửa đi vào trong liền nghe được Giang Thần Hi đang nói chuyện điện thoại.
Hóa ra buổi chiều cho dù anh không ở công ty vẫn chỉ huy tất cả công ty triển khai hoạt động, Tô Lê tức giận đến mức giậm chân.
"Vì sao anh lại không thể nghỉ ngơi cho tốt chứ? Anh còn gọi điện thoại là em ném nó đi đấy."
Giang Thần Hi nhìn cô, bất lực mỉm cười và đưa điện thoại trong tay cho cô: “Được được được, em đừng ném, chuyện cần thiết anh đều đã căn dặn A Hào và cả đám người Cảnh Niên rồi. Mấy ngày tới anh chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, tôi bảo đảm được không?"
Tô Lê chỉ cảm thấy mũi hơi cay, nhìn anh và than khẽ: "Chồng, anh tốt nhất nên ở nhà nhiều nghỉ ngơi mấy ngày. Đừng để ý tới chuyện gì cả, anh không thể cứ làm việc liều mạng như vậy nữa. Em hy vọng anh không có việc gì."
Cho dù cô cũng biết không có khả năng Giang Thần Hi lập tức rời khỏi công ty, nhưng cô thật sự lo lắng.
Sức khỏe của Giang Thần Hi luôn rất tốt, nhưng có đôi khi người không thể bị bệnh lại có rất nhiều bệnh tích lũy theo tháng ngày.
Mỗi lần Giang Thần Hi xảy ra chuyện gì, cô đều lo lắng.
Nghĩ đến chuyện này có thể liên quan tới vụ nổ lần trước, cô lại không vui.
Giang Thần Hi hít sâu một hơi và đứng lên, đi phía sau người Tô Lê đang rót nước cho mình, ôm chặt cô vào trong lòng.
Anh cọ nhẹ vào cổ cô: “Anh xin lỗi, hôm nay anh đã dọa tới em rồi." Giọng nói anh trầm lắng lại đầy vẻ áy náy và tự trách.
Trong nháy mắt khí trước mắt tối sầm, cả người xuất hiện mồ hôi lạnh, ý thức của anh rõ ràng một cách lạ thường, cảm giác sợ hãi không ngừng dâng lên trong lòng.
Anh nghe được tiếng kêu kinh ngạc của Tô Lê liền nắm lấy tay cô. Anh thừa nhận lúc đó anh thật sự không biết bản thân làm thế nào.
Nỗi khủng hoảng tràn ngập trong từng dây thần kinh của anh.
Tô Lê đặt hai tay lên bàn tay của anh, nhẹ nhàng nói: "Giang thiếu, thật ra em nói vậy không phải là nói lẫy đâu." Cô dừng lại một lát: “Tô Lê em muốn sống với anh cả đời, không phải bởi vì tiền tài và địa vị của Giang Thần Hi anh, mà chỉ bởi vì anh là Giang Thần Hi. Em là một cô nhi, đối với một cô nhi, có thể có một mái nhà của mình là chuyện rất xa xỉ. Anh cho em một mái nhà, với tôi mà nói, em không cần nhiều trách nhiệm như vậy, tôi chỉ có anh, có anh mới có nhà, cho nên Giang Thần Hi, anh hãy hứa với em, bất kể thế nào anh cũng phải vì em, vì con của chúng ta mà cố gắng chú ý giữ gìn sức khoẻ của mình."
Giang Thần Hi ôm chặt cô hơn, nói: "Tôi hứa, chuyện gì anh cũng đồng ý với em."
Anh nhắm mắt và hít sâu một hơi, nói: "Tô Lê, em đừng sợ."
Tô Lê xoay người và ôm lấy anh, vùi mặt mình vào trong cổ của anh, lặng lẽ khóc.
Cô không dễ rơi nước mắt, nhưng có đôi khi cô lại cảm thấy mình là một người rất yếu đuối, cô không thể không có anh, không thể..