Tay của Giang Thần Hy luôn đươc băng bó, không thể tự mình ăn cơm, gần đây đều là Tô Lê đút cho anh.
Lục Cảnh Niên vốn dĩ vừa cầm hộp cơm vừa cầm tài liệu nói: “Cậu nói những kiến trúc ở khu thành cũ này…”
Nhưng mà khi anh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tô Lê đang đút từng thìa cơm cho Giang Thần Hy, Giang Thần Hy nhìn cô, trong mắt giống như chỉ có mình Tô Lê.
Tô Lê nhẹ giọng nói: “Món khoai tây xào sợi rất ngon, giòn giòn, anh có muốn không?”
Giang Thần Hy nhìn cô ừm một tiếng.
Tô Lê dùng thìa gắp một chút đút vào miệng của Giang Thần Hy, Giang Thần Hy vô cùng phối hợp mở miệng.
Sau đó cô liền lấy một thìa cơm.
Tô Lê lại nói: “ Món cá này rất được, không có xương, anh có ăn không?”
Giang Thần Hy lại ừm một tiếng, nói: “ Được.”
Tô Lê cẩn thận gắp thức ăn vào thìa, đút vào miệng cho Giang Thần Hy.
Điều này làm cho Lục Cảnh Niên ngồi bên cạnh rất bất mãn, anh dùng cốc nước gõ xuống bàn: “ Này này này, tôi nói này hai vị, có hai phải hai người quên rằng ở đây vẫn còn một người không? Hai người thực quá đáng, có tin tôi trực tiếp rời đi không làm nữa không! Mẹ nó, tôi mấy hôm nay cố sống cố chết, chưa từng chợp mắt, hai người ở đây diễn trò, có biết là đang bị thương không? Bị thương còn không yên phận một chút cho tôi!”
Giang Thần Hy ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Niên, cúi đầu nhìn Tiểu gạo nếp trong lòng mình, bình thản nói: “ Cậu đừng có lớn tiếng như vậy, làm Tiểu gạo nếp bị đánh thức, mình xem cậu làm sao dỗ nó cười với cậu.”
“ Này, cậu…” Lục Cảnh Niên đang định nói gì, nhưng nhìn cô bé đang ở trong lòng Giang Thần Hy, nhất thời không thể tức giận nổi, chỉ hai người nói: “ Các người thật độc ác, tôi tự nhận thấy mình đen đủi được chưa? Giang Thần Hy, nhất định là kiếp trước tôi nợ cậu, tôi tốt xấu gì cũng là nhị thiếu gia của Lục gia, sao lại không nghĩ gì đi làm trâu ngựa cho cậu chứ. Cái đó chưa là gì, lại còn làm bóng đèn của các người.”
Tô Lê nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Niên đang liến thoắng bên cạnh, lại nhìn Giang Thần Hy, hai người không nhịn được nhìn nhau cười.
Sau đó, Tô Lê liền lấy bình giữ nhiệt bên cạnh, đưa cho Lục Cảnh Niên: “ Vừa rồi quên lấy ra.”
Lục Cảnh Niên tức giận nhìn cô: “ Cái gì?”
Tô Lê cười nói: “ Tôi nhờ thím Trương hầm canh cho anh, Lục thiếu vất vả rồi.”
Lục Cảnh Niên nhìn cô, nghi ngờ: “ Cô không phải lại giở trò gì chứ?”
Giang Thần Hy bên cạnh không nhịn được cười cười, Tô Lê cười nói: “ Ức hiếp người khác tôi sẽ không dùng lại chiêu cũ.”
“Cái gì?” Lục Cảnh Niên bực bội, hết lần này đến lần khác bị cô gái này đùa cợt.
Tô Lê than nhẹ một tiếng: “ Nếu như Lục thiếu không muốn, vậy thì thôi.” Tô Lê tiếc nuối nói, chuẩn bị đổ đi.
“ Này này này, đưa đây, tôi nói không uống sao?”Lục Cảnh Niên nói: “ Đổ cho tôi một bát.”
Tô Lê nhìn anh, không nhịn được bật cười: “ Được.”
Ăn xong cơm trưa, Tô Lê nói: “ Hai người nói chuyện tiếp đi, em đi sang phòng bên cạnh xem thế nào.” Dứt lời liền đi ra ngoài.
Lục Cảnh Niên ăn một miếng hoa quả, nhìn Giang Thần Hy cười nói: “Nói thật, cô gái này rất tốt.”
Giang Thần Hy cười cười, nhìn anh nói: “ Vậy cậu ngày nào cũng không bỏ qua, muốn ức hiếp cô ấy.”
“ Này, mình nói này Giang Thần Hy, cậu có lòng tốt chút được không, ai ức hiếp ai.”
Giang Thần Hy chỉ cười không nói.
“ Nhưng mà nói đi nói lại.” Lục Cảnh Niên nói: “Hôm ấy cậu cũng nhìn thấy, nếu như cậu ở tuổi này của cô ấy, chỉ e cũng không dám đối đầu trực tiếp với đám người đó.”
Giang Thần Hy nhìn văn kiện trong tay, nói: “Cô ấy là điếc không sợ súng.”
“Cũng không thể nói vậy, cậu bồi dưỡng cô ấy, để cô ấy vào công ty, mình dám nói năng lực của cô ấy tuyệt không tệ.” Lục Cảnh Niên khẳng định
Giang Thần Hy lại cười cười lắc đầu: “ Mình không định như vậy. Nước ở đây quá bẩn, cô ấy không thích hợp tiến vào, mình cũng không cần cô ấy hiểu quá nhiều. Cô ấy thích diễn mình sẽ cho cô ấy đi diễn, tìm nguồn cho cô ấy. Nếu như cô ấy không muốn diễn nữa, thì muốn làm gì cũng được.”
Khi hai người đang nói chuyện, có tiếng gõ cửa, là hai người phụ trách nội bộ công ty lần này, là trợ lý của Lục Cảnh Niên và cảnh sát phụ trách điều tra vụ nổ cảnh sát Vương.
“ Chủ tịch, tổng giám đốc.”
Giang Thần Hy gật đầu, Lục Cảnh Niên bên cạnh hỏi cảnh sát Vương: “ Bên đó thế nào?”
Cảnh sát Vương cung kính đưa tài liệu cho Giang Thần Hy: “Đây là bên đó vừa gửi đến.” ngừng một lát lại nói: “ Giang thành đã bắt được kẻ tình nghi và tra hỏi, nhưng người đó là có tiền sử tâm thần, hơn nữa cũng có bệnh án.”
Lục Cảnh Niên cười cười nói: “ Bệnh tâm thần? thú vị thật.”
Cảnh sát Vương nói: “ Tôi cũng nghi ngờ điều này, nên ngày mai tôi sẽ đích thân qua đó tìm hiểu tình hình.”
Lục Cảnh Niên nói: “ Đây là án mưu sát, lão Vương, tôi không hy vọng nghe thấy cái gì mà bệnh tâm thần gì đó.”
“ Đương nhiên, Giang tiên sinh, Lục tiên sinh. Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Sau đó, Cảnh sát Vương lại nói một số chuyện hỏi thăm được ở công ty rồi mới rời đi.
Giang Thần Hy day day mi tâm, Tô Lê nhìn thấy lo lắng hỏi: “ Sao thế? Có cần nghỉ một lát không?”
Giang Thần Hy lắc đầu: “ Hơi chóng mặt mà thôi.”
Lục Cảnh Niên than nhẹ: “ Cậu nghỉ ngơi một chút đi, công ty yên tâm đi.”
Giang Thần Hy tiếp tục nói: “ Lúc trước có hai trưởng bộ phận đột nhiên thôi việc, bỏ lại cho công ty một đống phiền phức, cậu phải cẩn thận. Còn có kế hoạch ở khu thành cũ, khoản di dời bị người ăn bớt. Mà người phụ trách khoản này là Giám đốc tài vụ trước. Nhưng mà ở giữa lại gặp cản trở.”
“ Chuyện này…chỉ e tiếp tục đào sâu, sẽ đào ra một quan hệ liên quan rất lớn, thậm chí liên quan đến lãnh đạo cao cấp. Thần Hy, cậu xác định là tiếp tục điều tra sao?”
Giang Thần Hy ừm một tiếng,: “ Vấn đề này vẫn luôn tồn tại, lưu lại bao nhiêu năm như vậy. Có người trong tập đoàn dựng lên mắt xích tham ô như vậy, chỉ là không có lí do để tra triệt để. Nếu lần này có cơ hội, vậy thì điều tra kỹ, tiền đã đi đâu, tóm lại chuyện này mình sẽ không buông tay, nên làm gì thì làm cái đó.”
Lục Cảnh Niên gật đầu: “Được, mình biết rồi.”
Tô Lê bên cạnh cau mày: “ Hai anh có nghĩ là việc điều tra nội bộ tài vụ có liên quan đến vụ nổ?”
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi trầm mặc một lát mới nói: “ Cũng có thể.”
Tô Lê nhìn anh, muốn nói gì nhưng lời lại nghẹn trong cổ họng.
Lục Cảnh Niên bên cạnh thở dài: “ Nhiều năm như vậy, có nhiều chuyện không phải chúng tôi không hiểu, nhưng mối quan hệ của các cổ đông, giữa cổ đông với công ty rất chặt chẽ. Cho nên, bây giờ đúng là một cơ hội, nước trong bình đột nhiên bị khoắng lên, đương nhiên có người không ngồi yên được.”
Tô Lê trầm mặc nói: “ Một màn bên ngoài phòng cấp cứu hôm đó là anh thiết kế sao?”
Giang Thần Hy nhìn Tiểu gạo nếp nói: “Trong công ty có bốn thế lực như vậy, anh nghĩ em cũng nhìn ra rồi?”
Tô Lê gật đầu, nói: “Một là Giang lão gia, một là Trần Như Nguyệt, một là Giang thiếu, còn có một là em thấy bọn họ là gió chiều nào tre chiều đó.”
Lục Cảnh Niên cười nói: “Thực ra, đám người đó là dễ đối phó nhất, giống như cô nói, gió chiều nào tre chiều đó, sự tồn tại của họ không phải là chuyện xấu. Phe của Trần Như Nguyệt, tôi luôn cho rằng cô ta không nhịn được, nhưng có phải cô ta đã đợi quá lâu rồi không, cho nên chỉ cần một chút thôi liền cưỡng lý đoạt quyền.”
Giang Thần Hy nói: “ Đúng vậy, bà ta ở Giang gia nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chì vì chút thâm tình với cha tôi?” dứt lời, Tô Lê liền không nhịn được bật cười.
Tô Lê nói: “ Lại là hôn nhân liên minh?”
Giang Thần Hy bình thản nói: “Có thể nói vậy, thực ra anh cũng chỉ được biết từ anh cả. Năm đó, Giang phu nhân qua đời, Trần gia muốn liên hôn với Giang gia, củng cố vị trí của họ. Năm đó Trần gia đứng số một ở Yến thành, cha của Trần Như Nguyệt là một người giảo hoạt, ông ta luôn muốn nuốt trọn Giang gia, nhưng mà đáng tiếng Giang gia có liên kết với Lục gia và Kiều gia, Trần gia phá sản, cha của Trần Như Nguyệt nhảy lầu. Nhưng mà bà ta là phu nhân Giang gia, sau đó lại sinh Giang Hạo Đông, địa vị ở Giang gia không ai có thể lay động. Sau khi cha anh mất thì bà ta cũng nắm được cổ phần, nhưng mà hầu hết đều đưa cho anh trai anh.”
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, thực ra cô đang nghĩ chuyện khác.
Giang Thần Hy từng nói, sự tồn tại của anh chỉ là một sự cố, hôn nhân của cha mẹ anh là kết quả của tình một đêm, cho nên nếu anh của Giang Thần Hy vẫn sống, vậy thì Giang gia không có liên quan gì đến anh. Sự tồn tại của anh chỉ là một sự cố mà thôi.
Cho nên khi anh nói những điều này, thái độ luôn rất lạnh nhạt.
Anh từng nói, anh đối với tất cả người của Giang gia, thậm chí là cha mẹ anh đều là thái độ xa lạ, lạnh lùng.
Lục Cảnh Niên hừ một tiếng, bình thản nói: “Cho nên mình nói mà, loại đàn bà mười mấy năm không có đàn ông là đáng sợ nhất. Chuyện tâm ngoan thủ lạt thế nào đều làm ra được. Năm đó nếu không phải anh cậu có chuẩn bị trước, thì bây giờ còn có Giang Thần Hy cậu sao?”