Tô Lê vừa dứt lời vẫn không quên chuyển chủ đề đến Trần Như Nguyệt ở bên cạnh, lạnh nhạt cười nói: "Giang phu nhân, bà nói có đúng không?"
Trần Như Nguyệt nhìn Tô Lê, lạnh nhạt cười, "Đúng là một Giang thiếu phu nhân tài giỏi, xem ra tổng tài của chúng ta đã không tìm nhầm người."
Tô Lê cười khỉnh một tiếng, nói: "Phu nhân, bà quá khen rồi, năm đó bà không phải cũng làm như vậy chứ? Tôi cũng là học theo bà thôi."
Trần Như Nguyệt sầm mặt xuống, nhưng rõ ràng bà ta cũng không phải là một người phụ nữ bình thường, cười nói: "Mồm miệng cô cũng thật lợi hại, có điều vẫn phải nói chuyện chính sự, Giang thiếu phu nhân, chắc cô cũng hiểu đạo lí này, nước không thể một ngày không có vua, trên dưới công ty cũng không thể đợi tổng tài hồi phục không thì mọi người sẽ đều xin nghỉ hết? Hay là nói Giang thiếu phu nhân đủ nhẫn nại để tạm thời tiếp quản công ty?"
Tô Lê chau mày lại.
Trần Như Nguyệt cười nói: "Tổng tài của tập đoàn Giang Thị này của chúng tôi không phải chỉ nói mồm thôi là được."
Dường như có được sự giúp đỡ của Trần Như Nguyệt, mấy người trong hội đồng kia cũng dần có bản lĩnh, trong đó người dẫn đầu nói: "
Cũng không hiểu được chuyện này, vị tam thiếu gia này tham ô ăn cắp tiền của công ty, mấy người không cảm thấy giao công ty cho loại người gì đó rất nguy hiểm sao? Ngộ nhỡ tam thiếu gia lợi dụng chiếm lợi cho bản thân, khiến cho công tt chẳng còn lại gì, tôi nghĩ lúc đó mấy người tới tim ai mà khóc đây?"
Trần Như Nguyệt ở bên cạnh căng mặt lên, có chút tức giận nói: "Xem ra là cô hiểu biết không ít về Giang gia nhỉ."
Tô Lê cười, nói: "Người một nhà mà, am hiểu lẫn nhau là chuyện bình thường. Mẹ nào con nấy, cho nên không tiến cử con trai mình mà tiến cử Trần Miễn đúng không? Vị tam thiếu gia này có tiền lệ trước, mấy vị hội đồng quản trị còn phải suy nghĩ nhiều sao?"
Bọn họ nhìn nhau nói: "Có lí có lí."
Trần Như Nguyệt quả nhiên cũng không chịu bỏ cuộc, tiếp tục làm khó Tô Lê: "Vậy Giang thiếu phu nhân, cô nói thử xem, hiện giờ cô cảm thấy ai phù hợp? Tôi vừa nói rồi, cô thù không được."
Tô Lê híp mắt cười nói: "Giang phu nhân nói đúng, tôi quả thực không nắm bắt được đại cục, nhưng có lẽ người thông thuốc nhất với tất cả mọi công việc của công ty thì là Lục thiếu mà nhỉ."
Lục Cảnh Niên chau mày lại nhìn Tô Lê.
"Các vị cổ đông, mấy người cũng nói rồi, có những chuyện bắt buộc phải có người đứng đầu, theo như tôi được biết, Lục thiếu thường xuyên vào những lúc vắng mặt Giang thiếu thay mặt vận hành công ty. Tôi nghĩ mọi người cũng biết nhỉ, năng lực của Lục thiếu mọi người cũng đều rõ rồi, cho nên tôi đề nghị Lục thiếu tạm thời quản lí công ty, những thứ khác, đợi Giang thiếu bước ra từ phòng cấp cứu đã rồi nói."
Mấy người khi nãy phản đối nghe xong thì nhìn lẫn nhau, quả thực trước mắt thì đây là hợp lí nhất.
"Đề nghị này không tồi " Có người nói thêm vào
"Không được, tuy Lục thiếu hiểu nghiệp vụ công ty, nhưng dù sao Lục thiếu cũng là người ngoài." có người phản đối.
Tô Lê nói: "Quan hệ giữa Lục gia và Giang gia rất tốt, vả lại tôi hình như cũng nghe nói,
Cũng không hiểu được chuyện này, vị tam thiếu gia này tham ô ăn cắp tiền của công ty, mấy người không cảm thấy giao công ty cho loại người gì đó rất nguy hiểm sao? Ngộ nhỡ tam thiếu gia lợi dụng chiếm lợi cho bản thân, khiến cho công tt chẳng còn lại gì, tôi nghĩ lúc đó mấy người tới tim ai mà khóc đây?"
Trần Như Nguyệt ở bên cạnh căng mặt lên, có chút tức giận nói: "Xem ra là cô hiểu biết không ít về Giang gia nhỉ."
Tô Lê cười, nói: "Người một nhà mà, am hiểu lẫn nhau là chuyện bình thường. Mẹ nào con nấy, cho nên không tiến cử con trai mình mà tiến cử Trần Miễn đúng không? Vị tam thiếu gia này có tiền lệ trước, mấy vị hội đồng quản trị còn phải suy nghĩ nhiều sao?"
Bọn họ nhìn nhau nói: "Có lí có lí."
Trần Như Nguyệt quả nhiên cũng không chịu bỏ cuộc, tiếp tục làm khó Tô Lê: "Vậy Giang thiếu phu nhân, cô nói thử xem, hiện giờ cô cảm thấy ai phù hợp? Tôi vừa nói rồi, cô thù không được."
Tô Lê híp mắt cười nói: "Giang phu nhân nói đúng, tôi quả thực không nắm bắt được đại cục, nhưng có lẽ người thông thuốc nhất với tất cả mọi công việc của công ty thì là Lục thiếu mà nhỉ."
Lục Cảnh Niên chau mày lại nhìn Tô Lê.
"Các vị cổ đông, mấy người cũng nói rồi, có những chuyện bắt buộc phải có người đứng đầu, theo như tôi được biết, Lục thiếu thường xuyên vào những lúc vắng mặt Giang thiếu thay mặt vận hành công ty. Tôi nghĩ mọi người cũng biết nhỉ, năng lực của Lục thiếu mọi người cũng đều rõ rồi, cho nên tôi đề nghị Lục thiếu tạm thời quản lí công ty, những thứ khác, đợi Giang thiếu bước ra từ phòng cấp cứu đã rồi nói."
Mấy người khi nãy phản đối nghe xong thì nhìn lẫn nhau, quả thực trước mắt thì đây là hợp lí nhất.
"Đề nghị này không tồi " Có người nói thêm vào
"Không được, tuy Lục thiếu hiểu nghiệp vụ công ty, nhưng dù sao Lục thiếu cũng là người ngoài." có người phản đối.
Tô Lê nói: "Quan hệ giữa Lục gia và Giang gia rất tốt, vả lại tôi hình như cũng nghe nói, bán an hem xa mua láng giềng gần? Sao có thể tính đó là người ngoài được đây?”
Chỉ một câu nói, nhưng tất cả mọi người đều không nói gì, đều ra vẻ đồng ý.
Lục Cảnh Niên cũng không từ chối mà nói: “Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người, nếu như đã như vậy, vậy tôi cũng không khách khí nữa.” Bất luận thế nào thì gành được quyền đã rồi tính tiếp.
Tô Lê nhìn Lục Cảnh Niên, trước mắt, người cô tin tưởng nhất cũng chỉ có Lục Cảnh Niên.
Hiện giờ chỉ có thể cầu mong Giang Thần Hy không sao.
Tô Lê nhìn về phía phòng cấp cứu, giờ phút này cô hoàn toàn là miễn cưỡng bản thân mạnh mẽ, cô hoàn toàn không biết kết quả cuối cùng thế nào, trong lòng cô cũng chẳng có tính toán gì.
Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với một đống cổ đông của tập đoàn Giang Thị.
Mỗi người đều có những tính toán riêng của mình, người thì vì chính mình, nguồi thị nhận sự chỉ thị của người khác.
Giang Thần Hy hàng ngày đều phải đối diện với đám người này, anh phải nhìn thật rõ mỗi người.
Tô Lê cảm thấy bất lực, cô tựa người vào bức tường phía sau, lợi dụng Lục Cảnh Niên giúp cô tránh đi ánh mắt của mấy người đó.
Bỗng nhiên có một người đang ngồi bên đứng dậy: “Tổng tài.” Trong số đó có một người hét lên.
Trước tiên tất cả mọi người đều ngây ra, sau đó những người khác đều nhìn về một hướng khác.
Tô Lê cũng ngây ra, cô xuyên qua Lục Cảnh Niên nhìn về hướng khác, liền nhìn thấy Giang Thần Hy ngồi trên xe lăn, cả đầu và tay đều bị băng bó lại, đeo cả trên cổ.
Anh được một y tá đẩy qua đó, ánh mắt lạnh nhạt quét qua đám người đó, cuối cùng dừng lại ở Tô Lê.
Tô Lê không kim được có chút hoảng hốt, đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Đây……đây……tổng tài, cậu không sao sao?” Rõ ràng không chỉ có một mình Tô Lê ngạc nhiên.
Giang Thần Hy cười, ho vài tiếng rồi lạnh nhạt nói: "Khi nãy các vị nói chuyện rất cao hứng, tôi không dám làm phiền, có điều kết luận cuối cùng cũng không tồi, tôi tỉnh lại nghe nói các vị đều tới đây, nên tôi muốn tới đây bàn bạc với mọi người một chút, trong thời gian tôi dưỡng bệnh ai tới quản lí công ty, có điều tôi thấy các vị đều rất hài lòng với kết quả này, vậy thì theo ý của mọi người đi, thời gian này Lục thiếu thay tôi quản lí công ty, mọi người cũng phải cùng phối hợp."
Mấy người kia lập tức lại gần nói: "Được thưa tổng tài, chúng tôi nhất định phối hợp." Giang Thần Hy gật đầu, ừ một tiếng, nói: "Được rồi, các vị, nếu như không có chuyện gì khác, thì về đi." "Tổng tài, vậy người trong phòng cấp cứu......là......" Mấy người dựa hơi Trần Như Nguyệt kia đều phát hoảng. Lúc này, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, bác sĩ nói: "Người nhà bệnh nhân tới chưa?" Giang Thần Hy lập tức lên tiếng, ra hiệu cho người kia đẩy anh qua đó, anh vội vàng hỏi: "Bác sĩ, A Hào thế nào rồi?" Bác sĩ nói: "Giang tiên sinh ngài yên tâm, trước mắt bệnh nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, trên người có nhiều vết thương, có điều may mà cậu ấy trốn kịp thời mà không bị thương quá nặng, nhưng cậu ấy bị chấn động não, cần phải nghỉ ngơi vài ngày.”
Giang Thần Hy nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, “Được, cảm ơn bác sĩ.”……
Giang Thần Hy cũng được đưa về phòng bệnh, anh cũng bị thương không nhẹ.
Sau đó mới biết, thì ra A Hào vào lúc quan trọng nhất đã tới đẩy Giang Thần Hy ra, là A Hào cứu anh một mạng.
Nếu như không có anh, e rằng hiện giờ Giang Thần Hy đã lành ít dữ nhiều rồi.
Giang Thần hy và mấy người trong hội đông quản trị nói chuyện với nhau một lát, sau đó mấy người họ liền rời đi.
Lúc này anh mới dồn sự chú ý lên người Tô Lê, anh đưa tay về phía cô mỉm cười nói: “Nào, lại đây.”
Tô Lê nhìn anh, phút chốc bỗng nhiê cảm thấy không được chân thực lắm.
Thấy dáng vẻ do dự của cô, Giang Thần Hy liền nhắc lại một lần nữa, “Tô Lê, lại đây, lại đây với anh.” Ngừng một lát, anh cười nói: “Lẽ nào là muốn anh qua đó?”
Dứt lời anh liền định bước xuống giường.
Tô Lê thấy vậy, lập tức chạy qua đó, nói: “Anh đừng chạy lung tung.”
Giang Thần Hy giơ cánh tay không bị thương lên, ôm lấy cô vào lòng, nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi……”
“Em sắp sợ chết khiếp rồi, em tưởng rằng anh thực sự xảy ra chuyện rồi, em……” Tô Lê đã không nói nên lời, “Em xem tin tức nói anh bị đưa vào phòng cấp cứu, sao họ costheer nói lung tung như vậy chứ.”
Giang Thần Hy trầm giọng nói: “Là Lục Cảnh Niên đưa tin tức ra ngoài, nhưng anh bảo cậu ấy nói với em là anh không sao, cậu ấy……không nói sao?”