Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 282




Cứ như vậy hai ngày trôi qua.

Chuyện của Diệp Minh cũng như vậy trôi qua.

Tô Lê cũng vì cái chết của anh mà buồn bã đau lòng, nhưng người chết cũng không thể sống lại.

Lời nói của chị dâu Diệp Minh quả thực đã nói ra sự bất lực của người nhà Diệp gia. Diệp Minh nói anh ngưỡng mộ Giang Thần Hy, bởi vì Giang Thần Hy có thể lựa chọn còn anh thì không được lựa chọn.

Tô Lê cũng biết, mỗi người đều có cái khó của riêng mình và chuyện mà mình không lựa chọn được.

Diệp Minh không thể lựa chọn vận mệnh của chính mình, còn Giang Thần Hy thì sao? Anh không thể lựa chọn xuất thân của mình, anh buộc phải đối diện và gánh chịu những trọng trách trên người.

Đây là lời hứa với anh cả của anh, cũng là lời hứa với chính lương tâm của anh.

Gần đây Giang Thần Hy rất bận, buổi tối cũng về nhà rất muộn.

"Ngày mai anh phải đi công tác một chuyến để bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Mạc Thị."

Tô Lê gật đầu, sà vào trong lòng anh nói: "Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Gạo Nếp và bản thân mình."

Giang Thần Hy nhìn cô, rồi sờ lấy sống mũi của cô, nghiêm túc nói: "Em cũng phải thật chú ý, biết không?"

Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, cô hiểu ý của anh, gật đầu nói: "Em biết, em sẽ chú ý, anh cũng vậy nhé. Chăm sóc tốt cho bản thân."

......

Thời tiết mấy ngày nay cứ dở dở ương ương, Tiểu Gạo Nếp mấy ngày nay cứ quấy khóc mãi, nói chung là không chịu nghe lời.

Giang Thần Hy đi công tác rồi, Tô Lê xin đoàn phim nghỉ để chăm sóc Tiểu Gạo Nếp.

Đứa bé bị sốt rồi, vì không thoải mái nên cứ khóc mãi không thôi, khiến cho Tô Lê cứ bận bù cả đầu lên.

Tô Lê chỉ có thể bế cô bé đi đi lại lại trên hành lang, bời vì nếu ngồi xuống thì Tiểu Gạo Nếp sẽ khóc rất lớn.

Tiểu Gạo Nếp khóc tới mức giọng khàn cả đi, cô bé dường như không muốn ở lại trong bệnh viện, như muốn Tô Lê bế cô bé rời khỏi đây.

Nhưng vẫn đang đợi báo cáo, còn phải châm cứu, cho nên tạm thời không thể đi được.

Dì Trương thấy Tô Lê cứ bế Tiểu Gạo Nếp mãi không đặt xuống, liền ở bên cạnh nói: "Phu nhân, cô đã bế cả ngày rồi, nào, đưa đứa bé cho tôi, để tôi bế cho."

Tay Tô Lê quả thực đã tê rồi, có điều cô vẫn ôm lấy Tiểu Gạo Nếp, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, vẫn rất nóng, cô lắc đầu nói: "Không cần đâu, cứ để cháu bế cho."

Tiểu Gạo Nếp bị ốm rồi, cứ quấn Tô Lê mãi, chỉ có Tô Lê bế cô bé thì cô mới yên tâm.

Buổi chiều bốn giờ hơn, Giang Thần Hy gọi điện thoại tới, Tô Lê ôm lấy Tiểu Gạo Nếp, ngồi xuống rút điện thoại ra, nhưng điện thoại đã cúp rồi.

"Hóa ra em ở đây." Giọng nói của Giang Thần Hy ở ngay trước mặt cô.

"Giang thiếu?" Tô Lê nhìn thấy anh không nhịn được thở phào một tiếng, cô cũng đã bất lực đối với Tiểu Gạo Nếp, cơ thể không thoải mái nên đứa bé cứ khóc mãi, khóc mãi không nín.

Khóc tới mức Tô Lê đều cuống cả lên.

Giang Thần Hy đưa tay ra bế Tiểu Gạo Nếp, "Được rồi, bố tới rồi, không sợ, ngoan, để cho mẹ nghỉ ngơi một lát......"

Cô bé nằm trên vai anh cứ khóc mãi.

Tô Lê duỗi duỗi cánh tay bị tê của mình, nói: "Giang thiếu về lúc nào vậy? Không phải nói phải đi mấy ngày sao?"

"Sáng ngày hôm kia anh lại qua đó." Giang Thần Hy vỗ nhẹ người Tiểu Gạo Nếp, nhìn cô nói: "Tối qua dì Trương gọi điện thoại cho anh, nói Tiểu Gạo Nếp bị ốm rồi, anh không yên tâm nên về xem thế nào, lúc về thì dì Trương nói em một mình ở trong bệnh viện, anh liền tới đây, em ăn cơm trước đi, anh không để dì Trương đi theo tới đây."

Tô Lê cũng chẳng buồn ăn, cô cầm lấy hộp cơm, rồi lại nhìn anh, Giang thiếu cũng có chiêu để dỗ Tiểu Gạo Nếp, Tiểu Gạo Nếp vốn dĩ vẫn luôn quấy, Giang Thần Hy ôm cô bé đi lại trong phòng một lúc, đứa bé rất nhanh đã không quấy khóc nữa.

Giang Thần Hy xoay người nhìn Tô Lê đang ăn từng chút cơm một, than một tiếng nói: "Con bị ốm rồi mà sao không nói với anh?"

Tô Lê cắn lấy chiếc đũa rồi nhìn anh nói: "Anh đi công tác em không muốn để anh bị phân tâm."

Giang Thần Hy đưa tay ra vén lại mái tóc hơi rối của Tô Lê, nhẹ than một tiếng, một tay ôm Tiểu Gạo Nếp, tay kia ôm Tô Lê vào trong lòng, “Được rồi, không sao rồi.”

Tô Lê dựa vào vai của anh, lúc này mới ổn định lạ tâm lí một chút, nói: “Tiểu Gạo Nếp không thoải mái cứ khóc mãi, nhưng em rốt cuộc cũng không biết con không thoải mái ở chỗ nào, bác sĩ châm cứu cho cô bé, làm cô bé đau, cô bé càng khóc dữ hơn, em cũng không thể thay con được.”

Giang Thần Hy vỗ vỗ vai cô, nói: “Không sao rồi.” Dứt lời anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán của Tiểu Gạo Nếp, đồ thối này bị ốm cả mặt đều vàng vọt, “Tiểu Gạo Nếp, con xem mẹ con khóc rồi kìa.”

Tiểu Gạo Nếp nghiêng đầu dựa vào vai Giang Thần Hy, nhìn Tô Lê.

Đồ xấu xa này dường như có thể hiểu được vì sao Tô Lê lại khóc, đưa tay ra xoa mặt Tô Lê, như thể đang an ủi cô.

Có điều ở điểm dỗ Tiểu Gạo Nếp, đặc biệt là lúc cơ thể Tiểu Gạo Nếp không thoải mái thì anh là hữu dụng nhất.

Giang Thần Hy dẫn Tiểu Gạo Nếp đi xem cã ở trong bể ở trong hành lang của bệnh viện.

Đôi mắt to tròn tò mò nhìn những chú cá nhỏ, dường như đang nghĩ vì sao cá nhỏ lại ở trong nước?

Đợi hai tiếng đồng hồ, bệnh viện phải xem những đứa trẻ có phản ứng gì với thuốc không, vì anh toàn, vả lại kết quả kiểm tra của Tiểu Gạo Nếp cũng ra rồi, chỉ là bệnh cảm lạnh bình thường, bác sĩ dặn phải cho cô bé uống thuốc đúng giờ. Gần đây không được dắt cô bé tới những nơi quá đông người.

Bác sĩ vẫn phải châm cứu thêm cho cô bé.

Đứa nhỏ như nhìn ra được, khi cô bé nhìn thấy bác sĩ lấy kim châm ra, cô bé liền vội vàng ôm lấy cánh tay Giang Thần Hy, chỉ nghe thấy cô khóc nấc lên.

Giang Thần Hy lấy đồ chơi cô bé thích nhất dỗ cô bé.

Bác sĩ nhân lúc Giang Thần Hy lôi kéo sự chú ý của Tiểu Gạo Nếp mà nhanh chóng châm cứu cho cô bé.

Tiểu Gạo Nếp cảm thấy đau, ngẩng đầu nhìn bác sĩ, rồi lại nhìn Tô Lê và Giang Thần Hy, cứ một lúc lại chau mày khóc oa lên một tiếng……

Tô Lê ở bên cạnh vô cùng xót con, chỉ mong rằng chiếc kim có thể châm lên người cô.

Trên đường về nhà, Tiểu Gạo Nếp ngủ say ở trên ghế của trẻ nhỏ, trên miệng vẫn còn dính sữa.

Tô Lê cứ chốc chốc lại quay đầu lại nhìn cô, chắc là khóc nhiều quá mệt nên ngủ rồi.

Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, nói: “Được rồi, em cũng đừng lo lắng nữa, bác sĩ nói rồi, chỉ là cảm lạnh bình thường thôi.”

Tô Lê thu lại tầm mắt nhìn anh, gật đầu, hít sâu một hơi nói: “May mà Giang thiếu về rồi.”

Giang Thần Hy cười nói: “Sau này chỉ cần là chuyện của em và con, bất luận là to hay nhỏ đều phải nói cho anh biết, hiểu chưa?”

Tô Lê gật đầu.

Về tới nhà, Tiểu Gạo Nếp đã ngủ say rồi.

Giang Thần Hy và Tô Lê ngồi ở bàn ăn cơm ăn đồ ăn.

“Phía Giang Thành thương lượng thế nào rồi?” Tô Lê hỏi.

Giang Thần Hy gật đầu nói: “Cũng thương lượng khá ổn với phía tập đoàn Mạc Thị rồi, mấy chuyện vặt vãnh anh cũng giao cho A Hào xử lí rồi, ngày mai anh về công ty mở một cuộc họp.”

Tô Lê gật đầu nói: “Được. Mấy ngày nay em xin nghỉ ở đoàn phim để chăm sóc Tiểu Gạo Nếp.”

Giang Thần Hy gật gật đầu……

Buổi tối, Giang Thần Hy về nhà ăn cơm.

Gần đây bởi vì Tiểu Gạo Nếp bị ốm, nên bầu không khí trong nhà cũng khá ngột ngạt.

Giang Thần Hy ôm lấy Tiểu Gạo Nếp từ trong lòng Tô Lê, “Sao cứ ôm con suốt như vậy, sẽ chiều hư con đó.”

Tô Lê xoa xoa cánh tay, nói: “Tiểu Gạo Nếp bị ốm khá quấn em.”

Giang Thần Hy sờ trán cô bé, đã hạ sốt rồi, chỉ là vẫn hơi ho nhẹ.

“Có điều hôm nay Tiểu Gạo Nếp hôm nãy cũng không quấy nữa rồi, rất ngoan, đi bệnh viện châm cứu cũng chỉ khóc một lát.” Tô Lê thở phào một tiếng nói.

Dì Trương bưng cơm ra, nói: “Nào, ăn cơm thôi?” Ngừng một lát, bà nói với Giang Thần Hy: “Tiên sinh, hành lí của cậu tôi đã thu xếp ổn thỏa rồi.”

Giang Thần Hy gật đầu, ừ một tiếng.

Anh đặt Tiểu Gạo Nếp lên giường, hai người cùng ngồi xuống ăn cơm.

Cũng không biết Tiểu Gạo Nếp bỗng nhiên nghĩ tới điều gì mà một mình cứ khoa chân múa tay.

Mắt của Giang Thần Hy và Tô Lê chạm nhau, cả hai đều mỉm cười.

Ăn cơm xong, dỗ Tiểu Gạo Nếp uống thuốc xong liền cho cô bé đi ngủ.

Tô Lê nói: “Hôm nay em tốn biết bao công sức mới đút được hết thuốc cho cô bé.”

Giang Thần Hy cười, nói: “Lừa con uống, lúc nuốt vào thì con liền muốn nôn hết ra không phải là được rồi sao.”

Tô Lê ngưỡng mộ nhìn Giang Thần Hy dễ dàng lừa cô bé uống thuốc.

Tiểu Gạo Nếp cùng lắm cũng chỉ chau mày lại nhìn Giang Thần Hy, nhưng Giang Thần Hy tùy tiện dỗ cô bé một lát là không sao nữa rồi.

Giang Thần Hy nhìn Tô Lê ngồi bên giường nhìn Tiểu Gạo Nếp, cười đưa tay ra xoa đầu cô nói: “Ngày mai anh phải đi mất mất ngày, có được không?”

Tô Lê nhìn anh, gật đầu nói: “Yên tâm đi, Tiểu Gạo Nếp chỉ cần cảm thấy thoải mái thì sẽ rất dễ chăm.”

Giang Thần Hy nhìn Tô Lê cầm đũa mà tay cứ run mãi, biết ngay là boiwir vì mấy ngày nay phải bế Tiểu Gạo Nếp.

Tiểu Gạo Nếp trông thì nhỏ, nhưng lại rất chắc, cả ngày bế cũng rất vất vả.

Sau bữa tối, anh xoa lấy tay Tô Lê, cũng không nói gì, Tô Lê nhìn anh, không nhịn được bật cười, trong lòng rất ấm áp, rất yên tâm.

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng Giang Thần Hy đã đi rồi, Tô Lê mơ hồ thấy Giang Thần Hy hôn lên trán cô.

Bởi vì sợ làm Tiểu Gạo Nếp tỉnh, Giang Thần Hy không bật đèn trong phòng, cứ tối om mà rời đi.

Ngày hôm sau, Tô Lê phải đưa Tiểu Gạo Nếp đi khám lại, Hoa Hoa mới sớm mà cũng qua đó.

“Hoa Hoa, không phải mấy ngày nay xin nghỉ sao?” Sao em lại tới rồi?” Tô Lê nhìn Hoa Hoa hỏi.

Hoa Hoa húp một hớp cháo nóng nói: “Sáng nay ông chủ gọi điện thoại cho em, bảo em qua đây với chị Tô Lê.”

Tô Lê cười nói: “Vốn dĩ hai ngày nay chị xin nghỉ mà em cũng trùng hợp xin nghỉ.”

“Ây da chị Tô Lê, không sao đâu, đi thôi, chũng ta tới bệnh viện thôi.” Hoa Hoa cười nói.

Hôm nay cũng khá thuận lợi, làm kiểm tra cho Tiểu Gạo Nếp, cũng đỡ sốt rồi, may mà không nghiêm trọng.

Tô Lê bế Tiểu Gạo Nếp đợi y tá lấy thuốc cho cô bé, lấy thuốc xong đang chuẩn bị rời đi thì bỗng gặp phải Trần Miễn ở cổng.

Trần Miễn ho nhẹ một tiếng, Tô Lê đưa Tiểu Gạo Nếp cho Hoa Hoa, bảo cô lên xe đợi.

Trần Miễn nhìn Tiểu Gạo Nếp, mỉm cười nhìn Tô Lê nói: “Trông rất giống em.”

Tô Lê cười, nhìn anh hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Trần Miễn ho một tiếng rồi nói: “Bị ốm nhẹ, đến lấy chút thuốc.”