Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 271




Hoa Hoa cười nói: “ Chị Tô Lê, cái này phải nói từ khi cô ta bắt đầu ký hợp đồng với công ty quản lý, thực ra hình ảnh của Cao Mỹ sớm đã bị huỷ rồi, cô ta còn đi phẫu thuật thẩm mỹ, kết quả phẫu thuật thất bại. Sau đó, người quản lý của cô ta còn nhận cho cô ta một bộ phim văn nghệ. Nói là phim văn nghệ, còn không phải chính là loại khoả thân đó sao. Chị Tô Lê, có lẽ chị cũng biết ở cái giới này, lại hình khoả thân đó nếu như nhận không cẩn thận, thì vĩnh viễn không thoát khỏi cái mác diễn viễn khoả thân. Hơn nữa, công ty quản lý của cô ta cũng không suy nghĩ cho cô ta một chút nào, bởi vì bộ phim đó cũng không đoạt giải quốc tế gì, hơn nữa còn bị đánh giá là phim đen, bị cấm chiếu ở trong nước.” Dứt lời, Hoa Hoa tiếc nuối thở dài, nói: “ Chưa đến một năm, hình ảnh mà chị Thiệu Phương gây dựng cho cô ta đã bị huỷ hoàn toàn, đúng là lãng phí tâm tư mà chị Thiệu Phương dồn cho cô ta.”

Tô Lê nằm lại lên sopha, nói: “ Đúng vậy, lúc đầu con đường mà chị Thiệu Phương vạch ra cho cô ta giống y hệt Tôn Hàm, nếu như cô ta không làm ra những chuyện như vậy thì bây giờ chắc chắn cũng không thành ra thế này.”

“ Như thế gọi là tự làm tự chịu.” Hoa Hoa nói.

Tô Lê ngáp một cái, nói: “ Còn một lúc nữa mới đến cuộc phỏng vấn buổi chiều, chị ngủ một lát.”

“Vâng, chị ngủ đi.” Hoa Hoa đưa bịt tai cho Tô Lê: “ Lát đến giờ em gọi.

Tô Lê ừm một tiếng, tiếp tục ngủ.

Tối qua bị Giang Thần Hy giày vò đến nỗi hôm nay suýt bị muộn…

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Giang thị:

Thư ký gõ cửa văn phòng Giang Thần Hy đi vào, nói: “ Tổng giám đốc, cô Kiều của tập đoàn Kiều thị đã đến.”

Giang Thần Hy ừm một tiếng, nhìn tài liệu trên tay bình thản nói: “ Đưa cô ta vào phòng họp.”

Thư ký vâng một tiếng, cung kính đi ra.

Lục Cảnh Niên dựa vào bàn đá trong phòng trà, hai tay ôm ngực nói: “Cô Kiều của tập đoàn Kiều thị? Kiều Vi?”

Giang Thần Hy ký tên vào văn kiện trên tay, đưa cho A Hào, thuận tiện ừm một tiếng.

“Kiều Minh chỉ có một người con gái.” Anh nói “ Ngoại trừ Kiều Vi thì còn ai?”

Lục Cảnh Niên hừ một tiếng, nói: “Không phải cậu nói Trần Miễn muốn hợp tác với bọn họ sao? Cô ta đến đây làm gì?”

Giang Thần Hy đứng lên, bình thản nói: “Mình đi xem thế nào là không phải biết rồi sao?” Ngừng một lát, anh bình thản nói: “ Mình cảm thấy chắc chắn không phải là ý của Trần Miễn, có lẽ là ý của Kiều Vi.” Anh nghĩ nghĩ một lát mới nói: “ Hoặc là còn có ý khác.”

Bên ngoài công ty, một chiếc Rolls-Royce trắng đang đậu ở đó.

Giang Hạo Đông đang ngồi bên trong, cho cửa kính xe hạ xuống, nhìn toà nhà 38 tầng trước mặt, bình thản nói: “ Giang Thần Hy lại gặp Kiều Vi?”

Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh gật đầu nói: “ Đúng vậy, thiếu gia, có lẽ là chuyện khai thác khu cũ của Bắc thành. Không phải Kiều thị muốn hợp tác với chúng ta sao?”

Giang Hạo Đông hừ lạnh một tiếng, nói: “ Không ngờ cô ta không nói chuyện này cho tôi.”

“Thiếu gia, không phải phu nhân nói là tập đoàn Giang thị sẽ không hợp tác với tập đoàn Kiều thị sao? Tập đoàn Mạc thị của Đồng thành, luận về thực lực thì phù hợp hơn? Cho dù không phải là tập đoàn Mạc thị, thì cũng là tập đoàn T.c, trừ khi bên trong còn có uẩn khúc.”

Giang Hạo Đông cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu thì hiểu cái gì, tập đoàm Mạc thị phù hợp, nhưng cậu phải biết, khai thác khu bắc thành là công trình quốc gia, bên trong liên quan rất nhiều đến những nhân vật cao cấp. Giang Thần Hy tìm Kiều thị là ra một nước cờ tốt. Nhưng mà…”

Giang Hạo Đông không nói gì, e rằng bên trong đúng là có uẩn khúc gì đó.

Kiều Vi nhìn rất là xinh đẹp động lòng người, đúng là một đoá hoa hồng có gai.

Qua một lúc lâu, Kiều Vi mới đi ra khỏi toà nhà của tập đoàn Giang thị.

Giang Hạo Đông giơ tay ôm cô trong lòng, xoa xoa bụng đã rất rõ ràng của cô, nói: “ Nghe nói em đến tập đoàn Giang thị. Bây giờ em đã mang thai con của anh, anh phải quan tâm em nhiều hơn đúng không?”

Xe đi lên làn đường cao tốc.

Kiều Vi cũng không nể mặt anh ta, trưc tiếp đẩy ra, lạnh nhạt nói: “ Anh bận như vậy, còn có thời gian quan tâm con anh sao?”

Giang Hạo Đông hừ lạnh một tiếng, cũng nhìn ra Kiều Vi không vui.

Kiều Vi quả thực là một người đẹp hoàn mỹ, ngũ quan tinh tế. Có một điều không thể phủ nhận đó là gen của Kiều gia quả thực rất tốt, mấy đời trước còn có người làm hoa hậu.

Kiều Vi cũng không kém, tuổi đời 30 làm cho cô có hương vị mà những thiếu nữ không có, cũng không có sự non nớt ở tuổi 20, làn da vừa trắng vừa mịn, chỉ nhìn thôi mà trong lòng đã cảm thấy ngứa ngáy.

Nhưng mà anh ta biết lúc này không nên làm cô tức giận, cho nên cười nói: “ Em làm sao thế? Mang bầu mà tức giận là không tốt đâu.”

Kiều Vi liếc anh ta, hừ nhẹ một tiếng: “ Đừng tưởng tôi không biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Tôi nói cho anh biết, không có Kiều Vi thôi, anh đừng có nghĩ sẽ có được cái gì tốt ở Giang gia. Bây giờ anh bề ngoài thì chèn ép Giang Thần Hy, chèn ép Trần Miễn, hiện tại tôi và Trần Miễn vẫn là vợ chồng. Nếu như anh làm tôi tức giận, tôi nhất định làm cho anh không có được cái gì.”

Giang Hạo Đông cười nói: “ Ai bảo, không phải anh còn có nó sao. Nó là con trai anh.”

Kiều Vi cười lạnh, ánh mắt của cô loé lên chút tức giận.Giang Hạo Đông đúng là đồ vô dụng, còn uy hiếp cô. Đứa nhỏ trong bụng cô đúng là một ngòi nổ hẹn giờ.”

Nhưng cô không thể để mất nó, nếu không cô sẽ không có được lợi gì ở Giang gia.

Hiện tại người ở GIang gia không biết, đặc biệt là Giang lão gia. Mặc dù đều là người của Giang gia, nhưng là cốt nhục của ai mới là quan trọng.

Kiều Vi cũng nhận ra, thái độ của Giang lão gia với ba đứa con là khác nhau…

Tô Lê ghi hình xong buổi chiều liền nói với Giang Thần Hy là cùng về

Cô ngồi ở quán nước đối diện công ty, gọi món đồ uống nóng chờ đợi.

Một tiếng sau, Giang Thần Hy họp xong ra khỏi công ty đi đón Tô Lê.

“ Tối nay muốn ăn gì?” Giang Thần Hy vừa khởi động xe vừa hỏi

Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, nói: “ Không phải về nhà là biết sao, thím Trương chắc chuẩn bị xong hết rồi.”

Giang Thần Hy nói: “Vừa rồi thím Trương gọi điện nói là không mua được cá diếc đồng, không phải hôm qua em nói muốn ăn cá diếc đồng sao? Cho nên lát nữa đi chợ một chuyến, vì vậy mới hỏi em muốn ăn gì?”

Tô Lê nhìn anh, trong lòng cảm thấy ấm áp. Vì tối qua thím Trương hỏi cô muốn ăn gì, cô cũng thuận miệng nói muốn ăn canh cá, Giang Thần Hy lại không ý kiến gì, tình nguyện đi mua cá cho cô.

Nghĩ nghĩ một chút mới nói: “ Em cũng không muốn ăn gì khác… nhưng mà không phải siêu thị cũng có cá diếc sao?”

Giang Thần Hy nói: “ Cá diếc đồng nấu canh còn ngon hơn.”

Sau tết, trời cũng bắt đầu ấm dần lên, không còn tối ngay từ bốn năm giờ chiều nữa.

Ở đây cũng là một cái chợ rất náo nhiệt

Chỉ ở cái chợ nông sản này mới có thể mua được cá diếc đồng.

Thực ra, chợ nông sản rất bẩn, mùi rất khó chịu, trên đất đầy là nước.

Một con cá lớn đột nhiên nhảy ra từ thùng nước làm Tô Lê giật mình lùi về sau hai bước, bị bắn nước vào người.

Mặc dù Tô Lê không lạ lẫm với chợ nông nghiệp cho nên cũng không quan tâm lắm, chỉ lấy giấy lau đi.

Người bán cá bên cạnh cười: “ Đừng sợ, đừng sợ. Có muốn mua một con không.” Anh ta cũng thật biết buôn bán.

Nhưng Giang Thần Hy không để ý đến, anh lại nhìn trúng hai con có không lớn lắm trong thùng nước.

Anh ngồi xổm xuống nhìn nhìn, sau đó nói: “ Lấy hết.”

Tô Lê nhìn cá trong thùng nước, nói: “ Giang thiếu, cá này bé vậy ăn thế nào. Tại sao không mua một con cá lớn ấy?”

Người bán cá cười nói: “ Đây đều là tôi tự đi câu chiều nay đó, đều là tự nhiên. Mình không lớn, để hầm canh uống.”

Giang Thần Hy cũng có ý này.

Tô Lê chỉ cảm thấy mua cá thì phải mua cá lớn một chút, xương cũng sẽ lớn. Nhỏ như vậy, cũng không phải cá biển, ăn kiểu gì, dù sao thì cô cưng chưa ăn cá nào nhỏ như vậy.

Cô thích ăn cá, nhưng cũng sợ xương cá.

Cũng vì như vậy mà Trần Miễn chưa bao giờ mua cá bé về cho cô, Tô Lê cũng chưa bao giờ nhìn thấy.

Tổng cộng mua bốn con cá lớn bằng bàn tay, Giang Thần Hy còn mua thêm một đoạn ngó sen, nhìn Tô Lê nói: “ Còn muốn ăn gì nữa?”

“Tối nay Giang thiếu nấu cơm sao?” Tô Lê nắm tay Giang Thần Hy làm nũng.

Giang Thần Hy cụp mắt nhìn cô đầy yêu chiều, nói: “ Ừm, hôm nay anh nấu cơm.”

Tô Lê nghĩ một lát mới nói: “ Em muốn ăn cánh gà, cánh gà coca.”

Giang Thần Hy nghĩ nghĩ mới nói: “ Cái này ngày mai bảo thím Trương đi mua, buổi sáng mới giết, tươi ngon hơn, được không?”

Tô Lê gật đầu: “ Vậy thì không còn gì nữa.”

Từ trong chợ đi ra thì trời cũng tối rồi.

Về đến nhà đúng lúc hầm cá, thực ra món ăn của anh đều làm xong hết rồi, chỉ thiếu canh, Giang Thần Hy vẫn đích thân xuống bếp nấu cá cho Tô Lê.

Canh cá quả nhiên rất ngon, Tô Lê uống rất nhiều.

Tiểu gạo nếp hình như ngửi thấy hương thơm, nghiêng đầu nhìn bố mẹ đang ăn cơm.

Nhóc con giống như muốn ăn rồi, đập hai cái chân ngắn ngủn, miệng hét không ngừng, cũng không biết muốn nói gì.

Cô bé vẫn nhỏ không thể uống canh cá, thím Trương cười nói: “ Để tôi đi hâm sữa cho bé uống.”

Nhưng mà cô nhóc đúng là dễ chiều, chỉ cần có sữa liền hài lòng.

Buổi tối, sau khi tắm xong, Giang Thần Hy đi đến trước bàn trang điểm giúp Tô Lê chải tóc.

Cũng nói chuyện Kiều Vi đến công ty tìm anh.

Tô Lê ngẩng đầu lên nhìn anh,: “ Bên trong có uẩn khúc gì không?”

Giang Thần Hy cười cười nói: “ Làm gì có, nhưng mà có một chuyện khá thú vị.”

“ Cái gì?”

Giang Thần Hy bình thản nói: “ Không phải lần trước em bảo trợ lý của em nhìn thấy Kiều Vi và Giang Hạo Đông cùng ra vào sao?”

Tô Lê gật đầu: “ Sao thế? Chẳng lẽ có chuyện gì cấu huyết sao?”

Giang Thần Hy nghĩ nghĩ rồi nói: “ Sự thực thì không dám chắc, nhưng mà bọn họ có liên quan thì không phải là giả.”

Tô Lê nghe xong cũng có chút ngạc nhiên, trầm mặc một lát mới không nhìn được cười nói,: “ Quả nhiên mà, hiện thực còn cẩu huyết hơn cả phim.”