Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 270




Tô Lê nhìn anh, đôi mắt hơi sáng lên, nói: “Thực ra anh không cần làm như vậy, Diệp gia và Phương gia có quan hệ đặc biệt, anh làm như vậy chẳng có lợi gì cho anh cả.”

Diệp Minh lắc đầu nói: “Chuyện em bị tai nạn, anh nhất định phải chị trách nhiệm tới cùng, dù sao cũng vì anh mà mới thành ra như vậy, anh không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh đã đi tìm rất nhiều tài liệu liên quan tới năm đó……” Nói tới đây, anh ngập ngừng một chút, hơi chau mày lại, rõ ràng là anh biết được đại khái quá trình của vụ tai nạn năm đó.

Diệp Minh trầm giọng nói: “Anh hy vọng anh có thể làm gì đó cho em, ít nhất có thể cho em sự công bằng.”

Tô Lê nghe xong cuời nói: “Được rồi, vẫn là phải cảm ơn anh.”

Diệp Minh gật đầu, trầm mặc một lúc rồi nói: “Nếu như sau này có gì cần, thì em có thể tìm anh, không cần khách sáo.”

Tô Lê gật đầu cười ừ một tiếng, “Được.”

Diệp Minh gật đầu, phút chốc có chút ngại ngùng, híp mắt lại cười nói: “Vậy……”

Anh ngập ngừng nhìn Tô Lê, anh hít một hơi thuốc rồi nói: “Giang Thần Hy đối với em, có tốt không?”

Tô Lê nhìn anh, hơi mỉm cười nói: “Cái này không phải anh nhìn thấy rồi sao?”

Diệp Minh lắc đầu, “Không phải, anh muốn nghe chính miệng em nói, em sống rất tốt.”

Tô Lê cười nói: “Giang Thần Hy đối với tôi rất tốt, hiện giờ tôi rất hạnh phúc, tôi có gia đình, là Giang Thần Hy cho tôi.” Dứt lời, cô hít sâu một hơi, nói: “Mặc dù tôi và anh ấy đã đi qua một con đường dài của sai lầm, nhưng có những chuyện, chính là đã được định sẵn trong số mệnh, anh không thể không thừa nhận, có lúc tôi cũng nghĩ, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, tôi đạ hạ quyết tâm, muốn ở bên cạnh anh ấy, nhưng tôi nghĩ rất lâu cũng không ra kết quả, tôi chỉ nhớ rằng, lúc đó, chúng tôi gặp phải rất nhiều vấn đề, tôi không ngờ rằng lúc tôi hạ quyết tâm buông tay, anh ấy lại không chịu từ bỏ tôi, là anh ấy để tôi chấp nhận tất cả, là anh ấy vẫn luôn chiều chuộng tôi, cũng là vì anh ấy, mà tôi được…..sống một cuộc sống bình thường, để tôi cảm thấy sống không phải chỉ vì lời hứa với Trần Miễn, báo đáp ân tình của anh ấy, khiến cho tôi cảm thấy, thực ra tôi sống rất tốt.”

Diệp Minh nhìn cô, cuối cùng mỉm cuồ nói: “Anh từ bỏ rồi, vốn dĩ anh còn tưởng rằng, nếu như em do dự một chút, hoặc là trả lời lại anh một cách mơ hồ, hoặc là em giống như trước kia không trả lời lại tôi, anh sẽ còn một chút ít cơ hội, anh biết anh đã sai không thể bù đắp lại được, có lẽ em nói đúng, anh là vì không cam lòng, nếu như năm đó chúng ta không vì những chuyện vớ vẩn này mà chia tay, có lẽ giờ anh sẽ không buôn bỏ được, nhược điểm của anh chính là không quyết tâm được, không đủ sức tự khống chế, mới làm ra nhiều chuyện có lỗi với em như vậy, may mà giờ em còn có Giang Thần Hy, anh nhận thua, ít nhất những điều này anh không làm được.”

Tô Lê híp mắt cười nói: “Đợi đến lúc anh hiểu được loại cảm giác này, anh sẽ hiểu được những gì mà tôi nói ngày hôm nay.”

Diệp Minh tự cười nhạo nói: “Người như anh sẽ nhận được đãi ngộ đó sao?”

Tô Lê nhìn anh, nghiêm túc nói: “Sẽ có.”

Ánh mắt Diệp Minh lay động, nụ cười mang theo chút giễu cợt: “Em đang nói em sao? Anh không trân trọng em.”

Tô Lê nhìn anh, im lặng không nói gì.

Diệp Minh nhìn cô, hít sâu một hơi nói: “Được rồi, anh đi trước đây/”

Tô Lê gật đầu, cũng không nói gì……

Diệp Minh rời đi, Tô Lê xoay người chuẩn bị đi tới phía Giang Thần Hy, đúng lúc nhìn thấy Giang Thần Hy từ hành lang chạy lại phía cô.

Tô Lê cười, sau đó đi thẳng đến phía anh.

“Nói gì vậy?” Giang Thần Hy đưa tay ra vén lại mấy sợi tóc của cô bị vương ra.

Tô lê cười, tựa vào trong lòng anh, cười nói: “Giang thiếu, anh đối xử quá tốt với em, khiến em từ bỏ quyền lợi của mình với người khác.”

Giang Thần Hy nheo mắt nhìn cô, không nhịn được bật cười thành tiếng nói: “Hửm? Sao anh nghe như em có chút thất vọng vậy?”

Tô Lê híp mắt lại bật cười nói: “Giang thiếu, em cảm thấy sau này nếu như anh khuynh gia bại sản thì có thể mở xưởng giấm, cái bình giấm 35 năm…, chắc phải chua tới rụng cả răng.”

Giang Thần Hy nắm lấy mũi cô, “Đồ thối này, lại lấy tôi ra làm trò đùa hả?”

Tô Lê cười nói: “Vốn dĩ là như vậy.”

Giang Thần Hy híp mắt lại cười, “Được, thời gian cũng không còn sớm nữa, thay đồ đi tiệc rượu thôi?”

Tô Lê ừ một tiếng rồi gật đầu……

Tiệc rượu kết thúc, Giang Thần Hy lái xe chở Tô Lê về.

Trên đường, Tô Lê nhìn Giang Thần Hy nói: “Giang thiếu, chúng ta đi ăn đêm đi? Lén đi, đừng để chọi Phương biết, được không?”

Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: “Ừ, muốn ăn gì?”

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Chỗ cũ? Được không?”

Giang Thần Hy gật đầu.

Ăn đêm xong về nhà, Tiểu Gạo Nếp cứ nghịch mãi, dì Trương nói đợi Tô Lê cho nó ăn, không thì không chịu ngủ.

Cô cũng thật hết cách với cô bé xấu xa này, Tô Lê chỉ có thể bế cô bé về phòng ăn.

Tiểu Gạp Nếp ăn no xong mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng đứa bé này ngủ cũng không say lắm.

Giang Thần Hy bế Tiểu Gạo Nếp, nhìn cô bé ý cười trong mắt ngày càng sâu.

Tô Lê nhìn dáng vẻ anh bế Tiểu Gạo Nếp, cũng không nhịn được cười theo.

Ánh mắt của Giang Thần Hy ngày càng sâu hơn.

Tô Lê cũng không để ý đến mình bị người ta nhìn sạch.

Dáng người Tô Lê không tồi, chưa đẻ Tiểu Gạo Nếp dáng người đã rất đẹp rồi, giờ đẻ xon xong lại đằm thắm hơn rất nhiều.

Nhìn Giang Thần Hy có chút ý loạn tình sâu.

Gần đây Tiểu Gạo Nếp khá quấn người, buổi tối thích ngủ ở giữa hai người bọn họ, bọn họ cũng đành chịu.

“Mới vậy đã ngủ say rồi.” Tô Lê cười nói, hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt khác thường của Giang Thần Hy.

“Em đi tắm.”

Có điều vừa chuẩn bị đứng dậy, đã bị Giang Thần Hy lôi lại, anh một tay giữ lấy cô, dùng lực hôn lên môi cô.

Cô ôm lấy lưng anh, Giang Thần Hy trầm giọng nói: “Đúng lúc anh cũng chưa tắm, tắm chung đi.”

Dứt lời, anh ôm cô dậy, bước thẳng vào trong nhà tắm……

Sau một hồi kịch liệt, Tô Lê gối đầu lên chân anh, Giang Thần Hy lấy máy sấy tóc sấy tóc cho cô.

“Tô Lê.”

“Hả?”

Tô Lê vì tiếng máy sấy tóc mà ngủ thiếp đi.

“Chúng ta kết hôn nhé?”

Tô Lê xoay người dụi vào trong lòng anh, nói: “Chúng ta chẳng phải đã kết hôn rồi sao?”

Giang Thần Hy kéo cô vào trong lòng, cọ vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Anh muốn nói tới……hôn lễ.”

Tô Lê nghe xong, mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Giang Thần Hy.

Giang Thần Hy một tay giữ lấy người cô, một tay xoa đầu cô, nghiêm túc nói: “Anh muốn cho em một hôn lễ hoành tráng.”

Tô Lê nhìn anh, mũi có chút cay cay, ánh mắt có chút bối rối. Ánh mắt hơi nóng lên.

Giang Thần Hy nhìn cô, vuốt nhẹ mặt cô nói: “Được rồi, đừng nhìn anh, em cũng mệt rồi, nhắm mắt lại ngủ sớm đi?”

Tô Lê ừ một tiếng, cô sà vào lòng anh, nhắm mắt lại, bởi vì quá mệt mà không bao lâu cô đã ngủ say……

……

Buổi trưa ngày hôm sau, trong phòng trang điểm của Tô Lê:

“Ây! Chị Thiệu Phương, chị vừa nói gì?” Hoa Hoa bưng chiếc đĩa trong tay, ánh mắt có chút kinh ngạc hỏi.

Thiệu Phương cười nói: “Khi nãy chị tới chỗ tổng tài, tổng tài bào chị tìm công ty, lên kế hoạch tổ chức hôn lễ cho hai người.”

Hoa Hoa bỏ điểm tâm trong tay xuống, cười chạy qua đó, nói: “Nên sớm tổ chức hôn lễ, thị lực của người bên ngoài không biết chị Tô Lê là phu nhân tổng tài của tập đoàn Giang Thị, giống như lần trước, người đó muốn có suy nghĩ không an phận với chị Tô Lê, thích thì thử xem.”

Tô Lê tháo bông tai xuống, cười nói: “Chị Thiệu Phương, Giang thiếu nói gì rồi?”

Thiệu Phương nhìn cô cười nói: “Cũng chẳng có gì, có điều, cậu ấy hạ lệnh rồi, nhất định phải thật hoành tráng, còn bảo chị tìm mấy nhà thiết kế trang sức còn có cả nhà thiết kế thời trang nữa.”

Hoa Hoa cười đen tối, nói: “Vậy là chắc chắn rồi, hôn lễ của phu nhân tổng tài tập đoàn Giang Thị, nhất định phải thật hoành tráng.”

Tô Lê nhắm mắt lại nghĩ tố dáng vẻ của hôn lễ ban đầu, còn có…....cái đó cô chưa từng đeo nhẫn cưới.

Cô nghĩ sau đó nhìn tay của mình, ngón tay của cô vẫn chưa có gì cả, thực ra cũng khó trách người khác không biết quan hệ giữa cô và Giang Thần Hy.

“Chị Tô Lê, chị đang nghĩ gì vậy?” Hoa Hoa hỏi.

Tô Lê cười nói: “Chị đang nghĩ, có phải Giang thiếu sẽ chuẩn bị cho chị một chiếc nhẫn thật lớn không, để tránh sau này những người phụ nữ khác hoang tưởng đến vị trí của chị.”

Hoa Hoa gật đầu, biểu thị đồng ý.

Tẩy trang xong, cô nằm trong phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát, sáng nay 6 giờ đã phải dạy quay chương trình rồi.

Nhưng vừa mới mơ hồ một chút, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gì đổ vỡ.

Đúng lúc thấy Hoa Hoa chạy vào, hỏi: “Hoa Hoa, bên ngoài có chuyện gì vậy, ồn như vậy?”

Hoa Hoa nói: “Chị Tô Lê, làm chỉ tỉnh rồi sao”

Tô Lê ừ một tiếng, uống một ngụm nước.

Hoa Hoa nói: “Còn không phải cái người Cao Mĩ đó sao.”

“Cao Mĩ.” Tô Lê nghĩ một lát: “À, chị nhớ ra rồi, cô ta ở bên ngoài làm ồn sao?”

Hoa Hoa nói: “Người quản lí của cô ta chạy rồi, cầm theo tất cả tiền của cô ta. Cao Mĩ lại không biết, còn tới đoàn phim đòi tiền.”

Tpp Lê chau mày lại nói: “Hình như chị nhớ là cô ta không phải đã kí với người quản lí ngôi sao của công ty sao?”

Cô nhớ, công ty đó Giang Hạo Đông là cổ đông lớn, ban đầu Cao Mĩ cũng Giang Hạo Đông nên mới tới đó, “Bên đó không phải đã cho cô ta tiền kí hợp đồng sao?”

Hoa Hoa cười nói “Chị Tô Lê, chị đúng là chỉ biết sự việc theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa thôi.”

“Còn có gì chị không biết sao?” Tô Lê hỏi.