Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 262




“Tối không về nhà?” Giang Thần Hy nghe xong bật cười, đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, cánh tay vỗ vào mông cô nói: “Tối nay anh đặt nhà hàng rồi.” Ngừng một lát, “Hôm nay bà xã đã phê chuẩn rồi, có thể qua đêm bên ngoài không về nhà.”

Ngón tay Tô Lê vân vê từng cúc áo của anh, híp mắt lại cười nói: “Giang thiếu, uống canh đi, canh nguội rồi thì sẽ không ngon nữa đâu.”

Giang thiếu cười nhẹ một tiếng, cũng không nói gì.

Anh không tiếp tục ép sát người cô thêm nữa, anh ngồi thẳng người, bức bát canh lên thử một ngụm.

Có điều rất nhanh, đã thấy Lục Cảnh Niên và A Hào bước thẳng vào trong phòng làm việc.

Lục Cảnh Niên bước qua đó, gõ cửa, sau đó đi vào: “Cảm tạ trời đất, vị cứu tinh cuối cùng cũng tới rồi. Tôi nói này cô hồ li kia, sau này cô hãy tới dỗ cậu ấy sớm một chút, cô có biết trong lòng cậu ấy vẫn không thoải mái, làm cho cả buổi sáng hôm nay chũng tôi cứ như ngồi trên đống lửa, chỉ sợ bị cậu ta cho ăn đòn.”

Tô Lê nhìn anh ta, cười nói: “Vậy mấy cậu hiểu nhầm rồi, người chọc giận tới Giang thiếu không phải tôi mà là cô con gái bé bỏng ở nhà kia tối hôm qua quấy rối, làm cho anh ấy phải dỗ cả buổi tối.”

Lục Cảnh Niên nghe xong hắng giọng nói: “Ây da, thì ra là như vậy, Giang thiếu gia, đúng là vất vả cho cậu rồi, vừa phải dỗ mẹ, vừa phải dỗ con.”

Giang Thần Hy thổi thổi thìa canh, lạnh nhạt nói: “Ừm, tôi thích thế.”

Lục Cảnh Niên nghiến răng lại làm bọ như muốn ném đi chiếc gạt tàn, nhưng Giang Thần Hy không để ý đến cậu ta.

Tô Lê sớm đã quen với phong cách của bọn họ, cô nhàn rỗi ngồi ở một bên sô pha, nói: “Canh xương bò này là dì Trương nấu tối hôm qua, Lục thiếu, A Hào, mấy người cũng uống một bát đi.”

“Chúng tôi…..cũng có phần sao?” Lục Cảnh Niên không dám tin hỏi.

Tô Lê hơi chau mày lại ừ một tiếng, gật gật đầu.

Dì Trương sao có thể chỉ nghĩ tới Giang Thần Hy chứ.

Buổi tối, Giang Thần Hy đã đặt xong nhà hàng từ sớm, cửa kính dài tới hết mặt đất, bên ngoài còn có pháo hoa, Tô Lê hoàn toàn không nhắc cho Giang Thần Hy hôm nay là năm mới, nhưng khi hai người họ ăn xong bữa tối, Tô Lê đang lấy chiếc dĩa cho một miếng hoa quả vào miệng.

Cô hơi nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài cửa, bên ngoài tuyết phủ trắng xóa, hỏi: “Giang thiếu, tiếp theo có kế hoạch gì không?”

Giang Thần Hy giơ tay lên, rồi nhìn đồng hồ, đúng chin giờ rồi, anh hơi nhếch khóe miệng lên, cười nói: “Nhìn ra bên ngoài đi.”

Tô Lê nghe xong ngẩng đầu nhìn anh, Giang Thần Hy nhếch cằm lên, ra ý bảo cô nhìn ra ngoài.

Tô Lê tưởng rằng anh muốn cô nhìn thấy tuyết, nhưng đúng vào lúc cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài liền lặng người đi.

Chỉ thấy bên bờ song có một bóng đèn led to sáng lấp lánh, bên trên viết một dòng chữ tỏ tình: “Tô Lê, anh yêu em “ mà bên trên có đề tên Giang Thần Hy.

Ánh đén vẫn cứ sáng lấp lánh.

Tô Lê ngây người ra, cô đứng ở bên cửa thủy tinh nhìn ra bên ngoài, đứng từ góc độ này nhìn ra, ba chữ đó, mặc dù rất đơn giản cũng không có chút sáng tạo gì, nhưng đây lại là lần đầu tiên Giang Thần Hy tỏ tình với Tô Lê ở giữa chốn đông người, dường như tất cả mọi người đều nhìn thấy được.

Giang Thần Hy chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Lê, anh nhỏ giọng nói: “Anh đã nghỉ rất lâu, cũng không biết tặng em quà gì, hôm đó nghe em nói bên đó mỗi năm đều sẽ làm theo kế hoạch thời gian, anh liền nghĩ tới, không biết em có thích không.”

Dứt lời, anh bước qua đó, ôm cô vào trong lòng, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Những lời muốn nói với em rất nhiều, nhưng màn hình đó quá nhỏ, không viết được nhiều như vậy.”

Tô Lê nghe xong không nhịn được bật cười nói: “Xem ra Giang thiếu đã kéo hết những tấm bảng năm mới xuống rồi?”

“Ừm, thế cũng không tồi.” Giang Thần Hy bật cười.

Đây là Giang Thần Hy nợ Tô Lê, mặc dù trước giờ Tô Lê chưa từng đòi hỏi gì với anh, nhưng anh quả thực vẫn chưa từng cho cô. Còn có…… một hôn lễ hoành tráng sau những ngày trời mưa.

Tô Lê đứng ở khách sạn nhìn về phía bờ sông đối diện, còn Giang Thần Hy cầm ly rượu vang trong tay, sau đó một hơi uống cạn.

Tô Lê nghiêng đầu nhìn Giang Thần Hy hỏi: “Giang thiếu, đây là định bao cả đêm sao?”

Giang Thần Hy cười nói: “Vậy cũng không phải, hiện giờ có nhiều người, lát nữa qua 12 giờ sẽ không còn ai xem nữa, vậy thì treo lên còn có ý nghĩa gì chứ?”

Tô lê nghe xong bật cười nói: “Giang thiếu đúng là tính toán rất cẩn thận nhỉ?”

Giang Thần Hy ừ một tiếng, chau mày lại nhìn cô, trầm giọng nói: “Anh phải tiết kiệm tiền để nuôi hai con hồ li ở nhà, sau này không chừng sẽ tốn nhiều tiền hơn. Hồ li không dễ nuôi đâu.”

Tô Lê nhìn anh rồi hôn lên môi anh, cô chỉ chạm nhẹ vào miệng của của anh, cánh tay cô vòng lên cổ anh, cô nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Giang thiếu, sau này em sẽ ngoan, sẽ không gây thêm phiền phức cho anh nữa.”

Giang Thần Hy hơi chau mày lại, cười một tiếng nói: “Ngoan một chút, sao lại ngoan một chút hả?”

Tô Lê cười nói: “Giang thiếu nói là tính.”

“Ồ?” Giang Thần Hy hơi chau mày: “Thật sao?”

Giang Thần Hy đương nhiên biết ý của Tô Lê, anh nhắm mắt lại, lắc đầu nói: “Anh từng nói em không cần vì anh mà thay đổi.”

Tô Lê trước giờ không quan tâm tới chuyện gì, đều dựa vào sở thích của bản thân, không có chút để tâm nào, nhưng hiện tại, cô hiểu rằng mọi lời nói và hành động của cô đều ảnh hưởng tới Giang Thần Hy.

Tô Lê lắc đầu nói: “Không phải là vì Giang thiếu mà thay đổi, mà là vì Tiểu Mễ của chúng ta. Trước đây em sống rất bừa bãi, em không thể cứ như lúc trước không lo gì được nữa.”

Giang Thần Hy nhìn cô, giữ lấy ngực cô, hôn mạnh lên đó……

Đêm đó, hai người họ cũng tháo bỏ tất cả cho nhau, thậm chí còn có cả sự điên cuồng……

Ở một nơi khác, tại một tòa nhà cao tầng sang trọng, Trần Miễn nhìn thấy mấy chữ sáng lấp lánh.

Mấy chai rượu vang bên cạnh anh đã hết sạch.

Kiều Vy từ phòng tắm bước ra, cười một tiếng nói: “Quen biết với Giang Thần Hy nhiều năm như vậy, thật không ngờ cậu ấy lại làm chuyện vô vị như vậy.”

Trần Miễn hít sâu một hơi rồi uống hết ly rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn cô cười nói: “Nhưng phụ nữ không phải đều thích những thứ vô vị như vậy sao? Nếu như em thích thì ngày mai sẽ xuất hiện tên của em trên đó.”

Kiều Vy nhìn anh, nghiến răng lại, mang theo chút uất hận nói: “Mấy người rốt cuộc thích gì ở Tô Lê vậy?”

Trần Miễn chỉ nhìn qua bên đó, không nói gì.

Kiều Vy híp mắt lại cười, nói: “Đáng tiếc cả đời này anh có thể vì bất cứ người phụ nữ nào làm bất kì việc gì, nhưng chuyện hài hước nhất là, anh đến viết lên tường tên của người phụ nữ mà mình yêu cũng không dám, anh cảm thấy buồn cười không? Vả lại thậm chí anh còn phải cùng sinh con với một người phụ nữ khác.”

Trần Miễn nhìn cô cười khỉnh một tiếng nói: “Xem ra Kiều đại tiểu thư đối với tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nhưng đây không phải là sự thực mà mỗi người chúng ta phải chấp nhận sao? Bố của cô không phải cũng không có chút tình cảm gì mà vẫn có cô đấy sao?”

Kiều Vy xoay người, hít sâu một hơi, cười nói: “Thời gian không sớm nữa, em mang thai rồi cần phải nghỉ ngơi, nếu Trần Miễn thiếu gia muốn tìm người cùng đón năm mới, vậy thật ngại quá, em không giúp được rồi……”

Ngày hôm sau, lúc Tô Lê tỉnh lại đã là buổi trưa.

Cô chui vào trong chăn, chiếc chăn lông rất ấm áp, dễ chịu.

“Đồ xấu xa, dạy rồi sao?” Giang Thần Hy ngồi ở mép giường, Tô Lê lăn ra chỗ anh, đầu gối lên chân anh, Giang Thần Hy nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Tô Lê mãi sau mới phản ứng lại ừ một tiếng nói: “Mấy giờ rồi? Có phải hôm nay phải về nhà bên kia ăn cơm không?”

Giang Thần Hy nói: “Không gấp, buổi tối tới ăn bữa cơm cũng được.”

Cuối năm, tất cả các khách sạn nhà hàng của Yên Thành đều tập trung trong hai tháng này, tiệc năm mới của tập đoàn Giang Thị cũng đang được chuẩn bị. Giang gia cũng như hàng năm tổ chức tiếc năm mới tại nhà, thật là phiền phức.

Nhưng Tô lê chẳng có chút hứng thú nào với những điều này, Giang gia cũng chằng làm chủ gì cho cô cả, bảo cô tới đó thì cô tới, không gọi thì cô cũng chẳng thèm.

Tô Lê nhìn Giang Thần Hy nói: “Em đói rồi.”

Giang Thần Hy híp mắt lại, nhìn người phụ nữ trong lòng, khóe miệng nhếch lên nói: “Sao vậy, tối qua vẫn chưa cho em ăn no sao?”

Tô Lê nghiêng đầu, mỉm cười không quan tâm tới anh nói: “Không thèm quan tâm tới anh, em đi tắm, em đói rồi, em muốn ăn cơm.”

Dứt lời cô ngồi dậy.

Giang Thần Hy một tay vén chăn của co ta: “Giang thiếu……” Tô Lê chau mày.

Mặc dù hơi ấm trong phòng vẫn rất đủ, nhưng anh vừa kéo chăn ra thì liền thấy lạnh, cô không có gì trên người liền lấy tay che.”

Giang Thần Hy ôm lấy em cô đỡ cô dậy nói: “Được rồi, che cái gì mà che, còn chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn thấy chứ?”

Dứt lời, anh ôm cô vào trong nhà tắm nói: “Anh đã xả nước nóng cho em rồi.”

Trong nước đã cho sữa tắm nên nước dần trở nên trắng đục.

Giang Thần Hy bế cô vào trong bồn tắm, nước rất ấm, nhất thời bao bọc lấy cô.

Tô Lê không nhịn được hít sâu một hơi, vô cùng hưởng thụ cảm giác cơ thể trong nước, cô ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hy, anh dùng khăn cọ lưng cho cô.

“Tối qua, không làm đau em chứ, hả?” Anh dịu dàng hỏi, trên người Tô lê vẫn còn những vết hồng hồng có thể nói rõ được sự cuồng nhiệt tối qua của hai người.

Tô Lê lạnh nhạt nói: “Vẫn tốt, Giang thiếu thì sao?”

Cô nhìn vết răng ở cổ Giang Thần Hy, cô có thể nhớ một cách rõ ràng, tối qua cô đã cắn một vết rất đau lên vai anh.

Giang Thần Hy nhìn thấy cánh tay cô bám lấy bồn tắm, không nhịn được có chút mềm lòng.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, đưa tay ra nắm lấy cằm cô “Răng của em cũng thật lợi hại, sau này không được cắn lung tung.”

Tô Lê cắn ngón tay của anh, hơi nghiến lại, không đau nhưng cảm giác ngứa ngáy khiến Giang Thần Hy không chịu nổi……