Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 253




Tiểu gạo nếp giống như nghe hiểu, nó chu môi trông cực kỳ đáng yêu.

Con nhóc này nằm giữa hai bọn họ, cái giường lớn như vậy nó nằm ở giữa giường, đôi mắt to tròn chớp liên tục, vui vẻ khua khoắng tay chân.

Giang Thần Hy hít sâu một hơi, anh nhắm mặt lại, anh nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng rồi, mai anh có một cuộc họp ở đông thành, sáng mai anh phải qua đó.”

Tô Lê cần thận nhét tay của của con vào trong túi ngủ, cô nhìn Giang Thần Hy rồi nói: “Vậy mai có về không?”

Giang Thần Hy nói: “Có lẽ là không, tối ngày kia mới về.”

Tô Lê “ừ” một tiếng, cô gật đầu nói: “Được.”

Trong lòng cô có chút không nỡ, cô không biết phải làm sao, sau khi sinh tiểu gạo nếp, cô tự nhiên lại ngày càng dựa dẫm vào Giang Thần Hy.

“Ngủ đi.” Giang Thần Hy duỗi tay vòng qua đứa bé ở giữa vuốt mặt Tô Lê.

Anh có chút bất lực, Tô Lê vừa sinh xong, lúc này đây anh phải ở bên cạnh cô nhiều hơn, lúc này Tô Lê rất yếu đuối.

Tô Lê cười nói: “Giang thiếu, anh đi bận việc của anh đi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, em sẽ không trở thành loại phụ nữ suốt ngày bám dính lấy anh đâu.”

Giang Thần Hy nghe vậy không nhịn được bèn mỉm cười.

Ngày thứ hai, Giang Thần Hy đang chuẩn bị ra ngoài, anh đang cùng A Hào ăn sáng.

Má Trương đi từ ngoài vào, bà cầm sữa bò và tạp chí vừa mới được giao đến, bà nhắc hai người họ phải mặc nhiều đồ chút, bên ngoài khá lạnh.

Cách cho con ăn của Giang Thần Hy rất thành thục, sức ăn của con nhóc ngày càng khoẻ.

Giang Thần Hy rũ mắt nhìn tiểu gạo nếp đang ăn, anh cong môi cười, con nhóc này vẫn luôn nhìn anh, nhìn khiến tim anh như nhũn cả ra, “Cha phải đi công tác một ngày, con phải ngoan ngoãn, mẹ con lần đầu làm mẹ, cái gì cũng không biết, con đừng có bắt nạt cô ấy biết chưa?”

Tiểu gạo nếp giống như nghe hiểu những lời anh nói, cô bé bú bình sữa một cách ngon lành.

Lúc Tô Lê tỉnh dậy rời giường thì Giang Thần Hy đã đi rồi.

Lục Cảnh Niên và Tôn Hàm ấy vậy mà cùng đến thăm tiểu gạo nếp, họ nói là tình cờ gặp nhau ở bên ngoài.

Tôn Hàm mang rất nhiều đồ chơi cho đứa bé. Tô Lê cười nói: “Tiểu gạo nếp vẫn chưa chơi được mấy thứ này.”

Tôn Hàm bế lấy đứa bé rồi nói: “Tiểu gạo nếp thông minh như vậy, rất nhanh sẽ biết chơi những thứ này.”

Lục Cảnh Niên ở bên cạnh muốn trêu tiểu gạo nếp, anh nói muốn bế nó nhưng con bé lại không chịu hợp tác, anh chưa chạm đến nó thì nó đã bắt đầu thút thít rồi, nó bĩu môi chê bai, khuôn mặt nhỏ nhắn trông giống như sắp khóc.

Tôn Hàm cũng chê bai nói: “Cách tiểu gạo nếp xa một chút, cả người bốc mùi, không thấy tiểu gạo nếp chê bai sao?”

“Có thối đâu.”Lục Cảnh Niên uỷ khuất nói.

Tô Lê nhìn hai người họ, cô không nhịn được bật cười, cũng chỉ có ở trước mặt Tôn Hàm vị thiếu gia Lục Cảnh Niên này mới ngoan ngoãn giống như một chú mèo.

Thật ra có thể nhận thấy Lục Cảnh Niên rất thích Tôn Hàm, nhưng mà đại khái là tính cách của anh ta giống như một cơn gió, khiến người khác không có cảm giác an toàn.

Lục Cảnh Niên vẫn không bỏ cuộc, “Tiểu gạo nếp, cười một cái đi, con cần gì cha nuôi đều cho con có được k?”

Tiểu gạo nếp nhìn anh nửa anh, nó chán ghét duỗi tay ra giống như đang đẩy anh ra.

Con bé khua khua tay về phía Tô Lê.

Tô Lê không nhịn được bật cười, lúc trước Lục Cảnh Niên thường chê cô, bắt nạt cô không ít, hiện giờ may có phúc của đứa con gái bảo bối, cô coi như cũng báo được thù rồi.

Mặt Lục Cảnh Niên đầy sự mất mát, anh tức rồi nói: “Ta không tin khong ôm được con.”

Tiểu gạo nếp kêu vài tiếng, nó lắc lắc chân, Lục Cảnh Niên cứ ôm lấy nó.

Nhưng mà vừa ôm tiểu gạo nếp vào lòng, anh vừa muốn đắc ý một chút thì con bé trực tiếp tè vào người anh.

Cả người Lục Cảnh Niên đều bị ướt, còn có nước chảy tí tách từ áo anh xuống.

Vì vừa mới thay tã, Tô Lê vẫn chưa mặc tã cho bé.

Tiểu gạo nếp mặt vô tội nhìn Lục Cảnh Niên đang tức xanh mặt, con bé thổi bong bóng phù phù, sau đó bèn bật cười.

Tôn Hàm và Tô Lê thấy vậy đều bật cười, sau đó má Trương ở bên cạnh cũng cười theo…

Hôm đó phía cảnh sát phụ trách điều tra việc hộp quà khủng bố Tô Lê cũng đến, cảnh sát đưa băng giám sát cho Giang Thần Hy, cảnh sát nói: “Đây là manh mối điều tra của bên cảnh sát. Phu nhân cô xem xem có quen biết người trong băng không.

Tô Lê gật đầu.

Đây là video manh mối do bên cảnh thu được thông qua camera giám sát trên đường.

Bên phía cảnh sát nói: “Chúng tôi đã tìm được người này rồi, đây là một kẻ hút thuốc phiện, theo lời hắn nói có một người phụ nữ què cho hắn 10 vạn bảo hắn gửi hộp quà này cho cô. Hắn ta miêu tả người phụ nữ đó rất xinh đẹp, mắt to, tóc dài. Không biết phu nhân có ấn tượng về người đó không?

Giang Thần Hy nghe vậy lông mày bèn chau lại.

Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh.

Giang Thần Hy nói: “Chắc là Giang Tiểu Ngữ.”

Bên phía cảnh sát nghe vậy bèn lặng người, “Phương đại tiểu thư? Đây…” Anh cảnh sát không nhịn được bật cười, “Giang tiên sinh ông có nhầm lẫn gì không?”

Giang Thần Hy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Không nhầm đâu, chính là cô ta.” Anh dừng một lát liền nói tiếp: “Phía cảnh sát muốn làm thế nào thì làm không cần hỏi tôi, tôi sẽ gọi điện cho luật sư, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, tôi phải tố cáo cô ta tại ác ý mưu sát và tội khủng bố.”

Sau khi cảnh rời đi khỏi, Giang Thần Hy duỗi tay nắm lấy tay Tô Lê, anh nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của anh, là anh luôn mềm lòng bảo vệ Tiểu Ngữ, nhưng anh không ngờ cô ta sẽ làm ra chuyện như thế này. Lúc trước anh nể tình chị cô ấy nhờ cậy anh chăm sóc cho cô ấy, anh hết lần này đến lần khác bỏ qua cho cô ấy, nhưng mà kết quả…”

Tô Lê hít một hơi thật sâu, cô lắc đầu: “Cô ta oán hận em không chỉ là vì một cái chân. Cô ta oán hận em đã cướp đi sự chú ý của anh. Cô ta quá mù quáng rồi.”

Cô không phải loại người nhân từ, cô nói “ Giang thiếu, lần này, em không hy vọng anh thủ hạ lưu tình với cô ta. Cô ta thật quá đáng sợ.”

Giang Thần Hy nghiêng đầu nhìn Tô Lê nói: “Yên tâm đi, anh tuyệt đối không để tai họa ngầm này ở bên em đâu”

Tô Lê gật đầu....

Hai ngày lại trôi qua, Tô Lê lại chuẩn bị đi làm trở lại.

Gần đây Thiệu Phương đưa cho cô một kịch bản để cô xem, nói nếu cô có hứng thú thì sẽ nhận thay cô.

Giang Thần Hy nghiêng mình ngồi cạnh cô,anh xem qua rồi nói: “Em có hứng thú không?”

Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, cô cười nói: “Đúng rồi, có hứng thú, thế nào? Giang Thiếu thấy sao?”

Giang Thần Hy nhìn cô, cho dù vừa mới sinh con, cô vẫn giữ được khí chất vốn có của cô ấy, xinh đẹp đến mê hoặc lòng người.

Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua đôi má của anh, chầm chậm di chuyển đến hầu kết của anh.

Giang Thần Hy một phát nắm chắc lấy cái tay không yên phận của cô, giọng trầm xuống nói: “Xem em thể hiện thế nào đây, ừm?”

Tô Lê chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn anh nói: “Giang Thiếu gợi ý đi chứ...”

Giang Thần Hy liền quay người đè cô ấy lên giường, áp sát mình nhìn cô ấy. Anh có chút không thể chờ đợi được liền hôn cô.

Nhưng lý trí bảo anh không thể tiếp tục.

Anh cắn răng hừ một tiếng, dùng lực đẩy Tô Lê sang một bên, dọa cho cô sợ đến nỗi động cũng không dám động.

Cô nhìn anh đang buồn bực không nói gì đi vào phòng tắm.

Tô Lê có chút bất đắc dĩ, không dễ dàng gì mới trải qua 10 tháng mang thai, lại bởi vì cô mổ đẻ, anh ấy lại phải tiếp tục nhẫn nại.

Giang Thần Hi tắm xong, lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Thời gian còn sớm, Giang Thần Hi nói muốn cùng cô tâm sự.

Bọn họ hiểu nhau cũng chưa nhiều, hơn nữa tuổi tác lại có chênh lệch, vì thế dành thời gian hiểu nhau là rất quan trọng.

Giữa hai người chẳng phải kiêng dè cái gì, Tô Lê cái gì cũng dám hỏi.

Hỏi một chút tình trạng mà Giang Thần Hi đang phải đối mặt.

"Giang thiếu, anh kh ông có thế lực chống lưng, sau này sợ là phải đối mặt với thực trạng không lạc quan lắm" Tô Lê nói.

Giang Thần Hy n ói: “Không sao, hiện giờ anh có em là đủ rồi.”

Tô Lê nâng mắt nhìn anh.

Giang Thần Hi véo mũi cô, cười nói: "Nghe em nói như vậy, anh còn thấy rất vui nữa."

Tô Lê nhìn anh, không nhịn được khẽ cười.

Giang Thần Hi mấy hôm trước nói với cô, anh không biết đoán tâm tư của phụ nữ, thực sự không biết có phải hay không...

Sau đó hai người lại nói chuyện một chút.

Tiểu gạo nếp đột nhiên kêu lên, Giang Thần Hi lập tức ngồi thẳng dậy nhìn về phía bên đó, nhóc con kia hình như lại tỉnh rồi, hừ hừ hai tiếng rồi sau đó khóc rất to.

Giang Thần Hi nói Tô Lê ngồi im rồi tự mình đi xem.

Hóa ra tiểu Gạo Nếp ị đùn, vì khó chịu nên mới khóc tìm sự giúp đỡ.

Nếu như là Tô Lê, nhất định sẽ dùng khăn ướt lau sạch, nhưng Giang Thần Hi thì không, anh nhất định phải rửa bằng nước sạch.

Kết quả là tiểu Gạo Nếp lười để ý đến bố, rửa sạch rồi liền rút tay lại ngủ tiếp.

Giang Thần Hi cảm thấy thói quen ngậm tay của con bé không tốt, nhưng trẻ con làm sao hiểu được chứ, liền nói với Tô Lê: "Lần sau thấy con ngậm tay nhớ phải nhắc nhở nó."

Tô Lê gật đầu, nói: "Được, em sẽ chú ý."

Nhưng cô nhìn thấy anh tỉ mỉ thay tã lót cho tiểu Gạo Nếp, thật sự nhịn không được rất muốn cười.

Giang Thần Hi biết nuôi con rất vất vả, liền nói phải tìm thêm một bảo mẫu. Thực ra anh là vì hi vọng Tô Lê có thể đừng cứ mãi mải chăm sóc Gạo Nếp. Nhưng Tô Lê không đồng ý. Con mình phải do mình chăm sóc mới có sự thân thiết, nếu không nếu như để bảo mẫu chăm sóc, sau này lớn rồi sẽ chẳng có sự thân thiết nữa, trước kia khi cô mang thai không hề cảm thấy gì, nhưng bây giờ sinh tiểu gạo nếp ra rồi, một chút cũng không muốn xa con bé nữa.

"Em không muốn đóng phim sao?" Giang Thần Hi nghiêng đầu hỏi.

Tô Lê nói: "Muốn chứ, vì thế chỉ cần Giang thiếu không phản đối, bộ phim này em sẽ nhận."

"Vậy tiểu gạo nếp thì sao?" Giang Thần Hi nói, "Em không muốn để bảo mẫu chăm sóc mà."

"Tô Lê cười nói: "Em nói với chị Thiệu Phương rồi, em chỉ quay một bộ, em chỉ cần tổ quay phim cho em đủ thời gian chăm sóc tiểu Gạo Nếp là được. Cái khác em không có yêu cầu gì hết." Tô Lê cọ cọ vào người Giang Thần Hi, nói: "Giang Thiếu, chúng ta cùng nhau chăm sóc con, em tin chúng ta có thể tròn chức trách của bố mẹ mà."