Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 248




Giang Thần Hy quay người khẽ hôn lên trán cô một cái, cười nói: “Được rồi, ăn cơm đã, nguội hết rồi.”

Tô Lê gật gật đầu, rất là nghe lời.

Cô ngồi trên giường, giường trong bệnh viện rất cao, vì vậy chân cô lơ lửng, lắc lư, Giang Thần Hy đưa thức ăn tới trước mặt cô, hai người vai kề vai ngồi với nhau.

Tô Lê ăn một miếng sườn xào chua ngọt, hỏi: “Giang thiếu, khi nào em có thể ra viện được?”

Giang Thần Hy nhìn cô, nói: “Một tuần.”

Tô Lê thở dài một cái nói: “Có thể quay về không?”

Giang Thần Hy không từ chối trực tiếp, mà dịu dàng nói: “Anh ở đây bên cạnh em, nghe lời.”

Tô Lê nhìn anh, không nói gì cả.

Cô cần ở bệnh viện dưỡng thai, nặng nhẹ thì chắc trong lòng cô cũng rõ, chỉ là không thích những nơi như bệnh viện.

Sau bữa tối, Giang Thần Hy ngồi trước máy tính làm gì đó, sau một lúc, anh lấy chiếc MP3 trong tay cầm lại đưa cho cô.

Tô Lê vốn tưởng rằng anh đang làm việc, cô không làm phiền anh, bản thân không có việc gì nên đọc sách một chút.

Tô Lê cầm lấy nhìn anh, hỏi: “Đây là cái gì?”

Giang Thần Hy cười, nói: “Vừa mới quay về lấy, anh để một chút âm nhạc ở trong đó.”

Tô Lê đeo tai nghe lên, ấn nút bật nghe, tiếng âm nhạc rất thoải mái phát ra.

“Đây là gì vậy?” Cô hỏi.

Giang Thần Hy nằm bên cạnh cô cười nói: “Đây đều là âm nhạc dưỡng thai, anh tải về cho em và con nghe.”

Nói xong anh bèn kéo cô ôm vào lòng, lấy tai nghe lắp lên tai cô, nói: “Được rồi, nhắm mắt lại,nghe một chút, những âm nhạc này đều có thể thư giãn giải tỏa căng thẳng.”

Tô Lê không có hứng thú gì với những thứ này, “Nghe chắc là ngủ quên luôn.”

Giang Thần Hy nói: “Thế thì ngủ đi.”

Tô Lê nhìn anh, nói: “Ăn no rồi lại ngủ, em có phải là lợn đâu.”

Giang Thần Hy nghe vậy bật cười thành tiếng, đưa tay nhấn nhấn mũi cô, “xem ra anh phải cho em ăn thêm vài bữa nữa mới được, làm gì có con heo nào gầy như em đâu.”

Nhưng mà quả thật, ăn no rồi lại ngủ là không tốt, vì thế Giang Thần Hy đưa cô ra ngoài đi dạo một chút để tiêu hóa.

Buổi tối sau khi tắm xong, Giang Thần Hy ôm lấy người cô, nói là phải dỗ cho cô ngủ.

Tô Lê ban ngày ngủ nhiều rồi, buổi tối tinh thần tốt lên rất nhiều, nên không ngủ được.

Giang Thần Hy cúi xuống nhìn cô, chau mày nói: “Em còn không ngủ là anh vứt em ra ngoài đó.”

Tô Lê nghe xong bật cười, chà chà vào lòng anh, nói: “Giang thiếu sẽ không làm như vậy đâu.”

Giang Thần Hy cười, nhưng mà cũng không nói gì cả, chỉ là nằm bên cạnh cô, tiếp xúc với cô.

Tô Lê nhìn anh, anh lại ôm lấy cô rồi lại ngủ trước.

Thực ra có thể thấy được anh rất mệt, có thể nhìn ra được, anh đang cố gắng gượng.

Cô không biết rằng mấy ngày nay anh làm thế nào mà vượt qua được, hiển nhiên đã mấy ngày rồi anh không được nghỉ ngơi tử tế.

Tô Lê cẩn thận đắp một nửa chăn cho anh.

Cô dựa vào lòng anh, khẽ nhắm mắt lại, thở dài một cái.

Thời khắc này, cô chưa khi nào thấy yên tâm như thế.

Sau đó hai ngày, tình hình của Tô Lê tốt lên rất nhiều, ăn uống cũng tốt hơn.

Bữa sáng, Hoa Hoa mang tới món rán sữa đậu nành thơm phức, bởi vì Tô Lê tối qua nhắn tin cho cô nói muốn ăn món rán sữa đậu nành.

Hoa Hoa nhìn dáng vẻ của Tô Lê, cười nói: “Thiếu gia vừa mới trở về, chị Tô Lê, chị liền khỏe lại ngay, sau này đừng nói cái gì mà quan tâm hay không quan tâm nữa nhé.”

Tô Lê cúi xuống khẽ cười, cắn một viếng rán sữa, thơm thơm ngậy ngậy, rất ngon.

Cô uống một ngụm đậu nành, cười nói: “Đúng rồi Hoa Hoa, ngày mai chị muốn ăn bánh bao nhỏ hiệu Phúc Kí.”

Hoa Hoa ngồi bên giường cô cười nói: “Được ạ, ngày mai em sẽ đi mua cho chị.”

Giang Thần Hy vài ngày sau đó, dường như chuyển cả văn phòng tới bệnh viện.

Cũng may, phòng bệnh bệnh viện như là một căn hộ vậy, đối với anh không có ảnh hưởng gì cả.

Họp hành thì họp trực tuyến, A Hào thì bận rộn một chút, về cơ bản đều là cậu ta chạy tới chạy lui.

Ngôi thai ổn định xong sau đó bác sỹ cuối cùng cũng đồng ý cho cô xuất viện.

Nhưng mà Giang Thần Hy không yên tâm, vẫn như trước ở bên cạnh chăm sóc cho cô, đương nhiên tin tức Tô Lê nằm viện mới thông qua một số người nhiều chuyện truyền tới nhà Giang gia bên đó.

Bác gái là người đầu tiên tới, nói đi nói lại muốn Giang Thần Hy đưa Tô Lê về Giang gia, “ Dù sao cũng là con cháu nhà Giang gia, chẳng lẽ con còn lo lắng người nhà Giang gia lại hại con cháu nhà mình hay sao. Với lại con nói xem mấy ngày nay việc công ty của con cũng đã nhiều lắm rồi, còn phải chăm sóc chô Tô Lê, bác gái là thương con, con cứ để Tô Lê về nhà ở, bác chăm sóc con bé, con cũng nhẹ nhàng hơn một chút có phải không?”

Tô Lê ngồi một bên không nói gì, Giang Thần Hy lại nhẹ nhàng nói: “không làm phiền bác gái nữa, Tô Lê cũng không tinh tế như vậy, không cần phải nhiều người chăm sóc cô ấy như thế, cô ấy hiện giờ có thể đi lại được, bên này còn có ba người làm, không sao đâu ạ.”

Tô Lê không nói gì, Giang Thần Hy đã nói rất rõ ràng rồi, anh hoàn toàn không đồng ý để cho bất cứ người nào trong nhà Giang gia bên đó đến gần bọn họ.

Bác gái cũng không cố chấp, đương nhiên bà cũng hiểu rằng Giang Thần Hy quan tâm đến cái gì, sau cùng cũng không miễn cưỡng nữa.

Tiễn bác gái đi rồi, Tô Lê nhìn nhìn Giang Thần Hy, khẽ cười, nói: “Giang thiếu, bác gái của anh có phải là nhiệt tình quá rồi không?”

Giang Thần Hy đưa tay khoác chặt lấy vai của cô, cười nói: “Em cảm thấy có tốt không?”

Tô Lê dựa người vào vai anh, cười nói: “Chuyện này phải hỏi bọn họ, em thực sự không đoán ra được những người này tâm tư của họ là như thế nào nữa.”

Giang Thần Hy cười cười, xoa xoa đầu cô, nói: “Đi, đưa em ra ngoài đi dạo nào.”

Tô Lê rất thích vùng đất nơi đây, đi đâu cũng rất tiện.

Vú Trương biết họ sắp đi ra ngoài, liền để cho hai người tiện thể đi mua luôn thức ăn mua mang về luôn.

Tô Lê muốn ăn hoa quả, hai người bèn vào cửa hàng hoa quả lựa chọn cẩn thận những quả ngon nhất để mua về.

Tô Lê nhìn dáng vẻ Giang Thần Hy chọn hoa quả, khẽ cười nói: “Gần đây Giang thiếu lên trang đầu mục tìm kiếm rồi.”

“Tin nóng sao? Anh đâu có phải là minh tinh đâu, anh lên đó làm gì?” Giang Thần Hy tiện tay đưa những hoa quả đã chọn được bỏ vào trong giỏ, nhìn cô nói.

Tô Lê cười nói: “Người chồng tốt người cha tốt, còn nói em có phúc.”

Tuy rằng câu gốc không phải là nói như vậy, nhưng mà đại khái cũng chính là chuyện này.

“Ừ. Được đó, về xem sao.” Giang Thần Hy cũng không khiêm tốn gì cả, chọc cho Tô Lê vui.

… …

Lại qua thêm một tháng nữa, bụng của Tô Lê càng ngày càng lớn.

Gần đây đứa bé rất là hiếu động, nếu như không biết trước đứa bé trong bụng là một đứa bé gái, khẳng định cảm giác đứa bé trong bụng nhất định là một đứa nhóc rất là nghịch ngợm.

Dự kiến sinh là giữa tuần tháng 12.

Giang Thần Hy tuy rằng không ở bên cô ngày ngày như trước đây được, nhưng mà sau đó anh cũng không đi công tác nữa, ngày ngày ở nhà với cô.

Tất cả mọi chuyện đều giao lại cho Lục Cảnh Niên và A Hào.

Một ngày cuối tuần:

Trong phòng sách vang lên tiếng chuông điện thoại của Giang Thần Hy, lúc này, A Hào sẽ gọi điện thoại cho anh để báo cáo cho anh về tình hình công ty. Lục Cảnh Niên cũng tới, công việc nhiều, chỉ có thể mag cả tới thôi.

Vú Trương làm chút điểm tâm, Tô Lê dạo này cũng càng ngày càng thèm ăn nhiều, ăn tận mấy chiếc liền.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại bàn bên cạnh Tô Lê reo lên, cô liền tiện tay nghe máy, “Alo, xin chào.”

Đầu dây bên kia không có âm thanh gì cả.

Tô Lê “Alo?” một tiếng, điện thoại ngắt một cách khó hiểu.

Vú Trương mang hoa quả tới hỏi: “Có phải kiểu điện thoại người gọi tới không nói gì không?”

Tô Lê ngơ người một lúc, “ừ” một tiếng, sau đó buông điện thoại xuống, ngước đầu lên hỏi Vú Trương: “Mấy ngày nay luôn có những cuộc gọi như thế này hay sao?”

Vú Trương gật gật đầu, nói: “Gần đây tôi thường nhận được cuộc gọi như vậy.”

“Mỗi ngày đều có sao?”

Vú Trương lắc lắc đầu, nói: “Không phải luôn luôn có, cũng chỉ có vài cuộc, tôi cho rằng là ai đó chơi khăm.”

Tô Lê nghĩ một lúc sau đó nói với Vú Trương: “Vú Trương à, sau này chú ý một chút, nếu còn có những cuộc điện thoại như thế này, thì vú nói với tôi.”

Vú Trương gật gật đầu, “được, tôi biết rồi.”

Tô Lê đứng dậy nói là đi vào nhà vệ sinh, vừa từ nhà vệ sinh đi ra, trong tay Vú Trương cầm chiếc điện thoại đưa qua cho cô nói: “Thiếu phu nhân, là quản gia Giang gia.”

Tô Lê “ừ” một tiếng, di chuyển cơ thể, bước tới, gần đây cô luôn cảm thấy cơ thể như nặng ngàn cân vậy, toàn thân như không có sức lực gì cả.

Cô đưa tay nhận lấy điện thoại, “Alo, xin chào.”

Lần đó chuyện Giang Thần Hy mất liên lạc, sau đó cũng không có gì nữa.

Tô Lê sau đó cũng có hỏi, để không tỏ ra là cố ý, cô cũng không hỏi làm gì.

Nhưng mà Giang Thần Hy cũng không nói gì nhiều, chỉ là nói ngày hôm đó mất liên lạc chỉ là do tín hiệu, anh vẫn lên tới đảo bình an.

Sau đó khu nghỉ dưỡng vì một chút thiết bị xảy ra rất nhiều sự cố, thêm chuyện trên đảo có khách VIP, cho nên anh chỉ có thể bận rộn với việc lắp đặt lại liên lạc trước. A Hào phụ trách những việc khác, anh còn phải ở bên cạnh vị khách VIP đó trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, chỉ có thể chuẩn bị tốt mọi thứ.

Tô Lê không nói với anh, anh chỉ mất liên lạc hai ngày, người trong công ty còn nghĩ rằng ngộ nhỡ anh chết ở bên ngoài rồi thì ai lên thay vị trí công việc của anh chứ.

Cô không nói lên lời, quá đau buồn, quá là vô lý.

“Thiếu phu nhân, ông chủ nói, thiếu gia và cô đã rất lâu rồi không về nhà ăn cơm, cuối tuần này thì về nhà ăn cơm một bữa, tụ họp một buổi.”

Tô Lê im lặng thở dài một cái, Giang Thần Hy trở về, lão gia đến hỏi thăm một câu cũng không, quan tâm một chút cũng không, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Tô Lê cúi xuống cười nói: “Được, nếu như sức khỏe của tôi có thể, tôi và thiếu gia sẽ về.”

Đối phương lễ phép ngắt điện thoại đi.

Lúc này, Giang Thần Hy và Lục Cảnh Niên vừa thảo luận công việc vừa đi từ trên lầu xuống.

Vú Trương nhìn thấy vội bảo bọn họ tới ăn điểm tâm, “Nào nào nào, ăn lúc nó còn nóng nào, bánh đậu đỏ, thiếu phu nhân ăn tận mấy chiếc liền.”

Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, đưa cho anh miếng bánh đậu đỏ cô đang ăn dở, nói: “Rất ngon, Giang thiếu ăn đi.”

Giang Thần Hy cũng không từ chối, cắn một miếng, “ừ, mùi vị không tệ.”

Lục Cảnh Niên “xì” một tiếng, ngồi ở trong cùng chiếc ghế sô pha, nói: “Tôi nói … hai người có thể đừng tỏ ra ân ái trước mặt tôi có được không? Cố ý hả.”

Tô Lê đưa tay chuyển cả đĩa bánh đậu đỏ qua trước mặt anh, nói: “Lục thiếu, đừng khách sáo.”

Lục Cảnh Niên lườm hai người một cái, đưa tay lấy một chiếc bỏ vào miệng, lẩm bẩm mấy câu, nhưng mà không nghe ra được anh nói gì.