Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 90: Ngoại Truyện: Khúc Mắc (2)




Ngoại Truyện 1 : Khúc Mắc (2) Ngưng Lộ bưng đĩa từ từ quay đầu lại, là khuôn mặt mang theo vẻ mệt mỏi của Sở Vân Thiên đang mỉm cười.

Gặp nhau như vậy khiến Ngưng Lộ không phản ứng kịp. Tống gia và Sở gia đều là danh gia vọng tộc, mặc dù trên phương diện làm ăn rất ít lui tới, nhưng giao tình thế hệ trước vẫn còn, cho dù là Sở Mạnh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Sở nhưng ở tiệc cưới A Tự nhìn thấy ông cũng không quá kinh ngạc.

Nhưng Ngưng Lộ không ngờ ông sẽ đi về phía trước chào hỏi cô, Sở Mạnh đang ở đâu vậy? Hai mắt lo lắng nhìn chung quanh, nhưng trong bữa tiệc người đến người đi, cô tìm thế nào cũng không thấy được bóng dáng quen thuộc kia.

"Ngưng Lộ, ta không làm con sợ chứ?" Sở Vân Thiên nhíu mày. Từ nhiều năm trước biết cô đến bây giờ, ông biết nó là đứa nhỏ hướng nội, lại khá nhát gan, mặc dù gả vào Sở gia nhiều năm, ông cũng chưa nói chuyện nhiều với nó. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy cô và Sở Mạnh cùng đi tới, cái suy nghĩ muốn biết bọn họ sống có tốt không càng ngày càng mãnh liệt.

Mặc kệ Sở Mạnh có phải là con trai ông hay không, nhưng nó đều là đứa con đã gọi ông là ba hơn 30 năm qua. Hai năm trước nó rời khỏi Sở Thành, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với nhà họ Sở.

Dưới yêu cầu của ông, nửa năm trước Sở Khương đã về làm chủ Sở Thành, lão già như ông rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng dù không còn bận lòng chuyện công ty, trong lòng ông vẫn còn chuyện không yên lòng, đó chính là Sở Mạnh.

Ông không hy vọng xa vời nó có thể giống như trước trở lại Sở gia gọi ông một tiếng "Ba." Nhưng dù sao ông cũng thấy nó trưởng thành từ nhỏ đến lớn, một tay bồi dưỡng ra nó, mặc kệ như thế nào, ông vẫn hi vọng nó sống tốt, vậy là được rồi.

Năng lực của nó, ông chưa bao giờ hoài nghi. Rời khỏi công ty đại gia tộc Sở Thành, nó có thể làm mưa làm gió bên ngoài, không hề kém cỏi chút nào. Hiện tại công ty đầu tư của nó không phải phát triển không ngừng sao? Bao nhiêu danh môn quý tộc muốn cùng nó hợp tác chứ?

Đáng chết, vậy mà ông lại sợ sệt, không dám tiến lên chào hỏi một tiếng với con, thấy Ngưng Lộ đi tới một mình, ông liền đi theo, hi vọng từ trong miệng của cô biết nhiều hơn về con.

"Ba. . . . . ." Nhìn ánh mắt tha thiết của trưởng bối, Ngưng Lộ không cách nào cự tuyệt ông. Đúng, cô mở miệng gọi ông một tiếng "Ba". Bởi vì ông đã từng là ba của Sở Mạnh, mặc kệ việc đời thay đổi thế nào, mặc kệ thân thế của anh ấy là gì, người đàn ông trước mắt này đều là người ba đã nuôi anh thành người.

Mà rốt cuộc ông đã làm sai chuyện gì, Ngưng Lộ không muốn đi truy cứu. Sở Mạnh cũng đã làm ba, nên cảm nhận được cảm giác đó rồi. Anh cũng sẽ không trách cô.

"Ngưng Lộ, bọn nhỏ đều khỏe chứ?" Sở Vân Thiên bị một tiếng “Ba” này làm cảm động đến hốc mắt nóng lên. Ông luôn cho rằng Ngưng Lộ là một đứa con gái ngoan, lương thiện, mặc kệ cô ở bên ai, đối với ông mà nói không có gì khác biệt, ở trong cảm nhận của ông, cả hai đều là con trai ông.

"Bọn nhỏ rất khỏe, cám ơn ba quan tâm." Ngưng Lộ nhẹ cười, thì ra là cô ở trước mặt Sở Vân Thiên có thể làm được tốt như vậy, thì ra là cô đã không còn là cô gái đối mặt với trường hợp này sẽ lắp bắp, nói không ra lời năm đó rồi. Thời gian có thể thay đổi mọi thứ.

"Có rãnh dẫn bọn nhỏ về thăm ba. Sở Mạnh vẫn bận như vậy?" Ông quan tâm nhất vẫn là Sở Mạnh.

"Công việc anh ấy khá bận rộn. Mấy ngày nữa bọn con phải về Luân Đôn rồi." Sở Vân Thiên muốn bọn họ về Sở gia một chuyến sao? Ngưng Lộ không dám khẳng định. Nhưng Sở Mạnh đâu rồi, anh ấy đồng ý không?

"Không bằng chúng ta đến bên kia ngồi xuống tán gẫu tiếp đi." Sở Vân Thiên chú ý tới Ngưng Lộ cầm đĩa trên tay. Ông vẫn còn nhiều lời muốn hỏi cô.

Chữ “Dạ” còn chưa ra khỏi miệng thì một giọng nói nhanh hơn đã chen vào.

"Không phải bảo em không nên chạy loạn sao?" Sở Mạnh đã tới. Anh ấy cũng thấy Sở Vân Thiên? Ngưng Lộ nâng đĩa, ngước mắt: "Sở Mạnh, em chỉ nói chuyện với ba chút thôi."

"Anh đã chào hỏi A Tự, bây giờ chúng ta đi về thôi." Sở Mạnh không có nhìn tới Sở Vân Thiên, đi thẳng tới bên người cô, nhận lấy cái khay nặng trong tay cô.

Anh cũng chỉ là nói chuyện với chủ rể hai câu mà thôi, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng vợ mình. Nhìn quanh rốt cuộc cũng phát hiện cô đang đứng ở lối vào nói chuyện với Sở Vân Thiên – người đàn ông mà anh phải gọi là “Ba”.

Nhưng anh lại không nói ra khỏi miệng. Anh không phải người nhà họ Sở, anh nên gọi một tiếng "Ba" sao? Anh còn có thể gọi sao? Anh hoàn toàn đã không còn quan hệ gì với nhà họ Sở, chẳng qua là một người không quan trọng mà thôi.

"Sở Mạnh." Sở Vân Thiên nhìn đứa con trai cao lớn đó, trong mắt của con không hề có sự hiện hữu của ông. Giọng ông run rẩy.

"Sở Mạnh . . . . . ." Ngưng Lộ kéo tay anh, giữ chặt lòng bàn tay. Mềm mại cùng cứng rắn lúc này lại hòa vào nhau.

"Ngưng Nhi. . . . . ." Nhìn sự chờ đợi trong mắt cô, Sở Mạnh biết cô muốn nói cái gì. Nếu như đó là cô hi vọng anh làm, vậy anh nguyện ý.

"Ba, tụi con đi về trước. Hẹn gặp lại." Đi qua thân thể cao lớn, Sở Mạnh nhẹ nhàng nói với Sở Vân Thiên một câu, sau đó kéo tay Ngưng Lộ không nói một lời đi ra ngoài.

Nó hoàn nguyện ý gọi ông là "Ba", vậy có phải nó đã không còn hận năm đó ông che giấu không?

"Sở Mạnh, chờ một chút." Lúc bọn họ sắp ngồi vào trong xe, Sở Vân Thiên đuổi theo gọi lại bọn họ.

Tay Sở Mạnh mở cửa xe không có ngừng, để Ngưng Lộ ngồi vào trong xe xong, Sở Mạnh đứng lại nhìn người đàn ông anh phải gọi là “Ba”, thì ra là thân thể cao lớn lưng đã hơi gù, mái tóc đen đã bắt đầu điểm trắng. Ông không còn là người đàn ông chỉ biết ngẩng mặt lên trời, lúc này Sở Vân Thiên cũng chỉ là một người cha chờ đợi con trai thôi.

"Ba, còn có việc sao?" Sở Mạnh cúi mắt. Giữa bọn họ còn có cái gì để nói sao? Nói gì lúc này còn quan trọng sao?

"Sở Khương muốn kết hôn. 18 tháng này, con có thể tới không? Ba hi vọng con có thể cùng Ngưng Lộ về." Con trai út nhà bọn họ cuối cùng cũng muốn kết hôn, nếu như Sở Mạnh có thể trở về thì thật sự là viên mãn. Sở Mạnh, con đồng ý về không?

"Con biết rồi." Sở Khương – người từng giành phụ nữ với anh, thiếu gia thật sự của nhà họ Sở cũng muốn kết hôn sao?

Trong nháy mắt, thời gian hình như chưa từng trôi qua, giống như trở về hơn hai mươi năm trước, có một bé trai 7 tuổi, mỗi lần sau khi anh tan học về nhà cũng sẽ đi theo sát phía sau anh ngọt ngào gọi: "Anh hai, anh hai . . . . . . Chơi với em đi."

Năm tháng hạnh phúc mà ấm áp đó. Thời gian đã trôi qua một đoạn đường dài như vậy. Con đường xót xa và đau đớn có ai sẽ biết? Có người nào thật sự quan tâm?

Trên đường về nhà, hai người bọn họ ngồi trong xe, yên lặng không nói gì. Anh đang tức giận sao? Hình như không giống. Nhưng anh không vui, cô biết. Tại sao? Bởi vì gặp mặt Sở Vân Thiên sao?

Những năm gần đây, anh đang trước mặt cô đều là người đàn ông chăm sóc cô và các con không thể cẩn thận hơn, sủng cô đến tận trời, hận không thể đem toàn bộ mọi thứ dâng đến trước mặt cô để cô vui vẻ.

Cuộc sống của bọn họ quả thật rất hạnh phúc, rất bình thản. Nhưng cô biết, trong lòng anh vẫn có một khúc mắc quấn chặt lấy anh. Đó chính là thân thế anh.

Nhưng anh chưa bao giờ từng nói với cô, mà cô lại không biết nên mở miệng hỏi như thế nào. Cô một mực chờ đợi, chờ đến một ngày anh chủ động mở miệng nói cho cô biết.

Cô không nhất định phải ở trên vết thương của anh vẽ thêm một nhát, nhưng cô biết, nếu như vướng mắc này không thể tháo gỡ, vậy mỗi khi anh nghĩ tới sẽ rất đau lòng. Giống như bây giờ, sau khi gặp Sở Vân Thiên, trong lòng anh lại bắt đầu bức bối đúng không? Nếu như không phải là cô ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ trốn vào góc nào đó một mình chịu đựng? Thật ra thì người đàn ông này, ở phương diện khác rất yếu ớt, bao giờ cũng thích giấu mọi chuyện trong lòng.

Sở Mạnh, có thể nói cho em biết không?

< style="font-size: 150%; line-height: normal"> P/S: Giáng sinh muộn vui vẻ!