Phần 1
Luân Đôn là thực sự là một thành phố của người nước ngoài, mỗi ngày đều thấy rất nhiều sự giao thoa văn hóa, rất ít khi thấy người Anh. Tùy tiện tụ tập vài người thì chẳng khác nào một Liên Hợp Quốc thu nhỏ vậy.
Thời gian du lịch Luân Đôn thích hợp nhất là tháng 7, tháng 8 hàng năm. Mùa đông không thích hợp ra ngoài nhất, nhưng thời tiết lạnh lẽo cũng không ảnh hưởng tới sự hăng hái du ngoạn khắp nơi của bọn họ.
Đối với Luân Đôn, Sở Mạnh đều rất quen thuộc, đến một nơi sẽ tỉ mỉ giải thích cho cô nghe. Giọng nam trầm thấp của anh khiến mỗi lần cô chỉ nghe được một nửa, còn lại thì si mê nhìn anh, anh nói gì cũng đã không quan trọng.
Đi theo Sở Mạnh, Ngưng Lộ cùng anh tham quan bên trong thành Westminster, dạo mát ở công viên James ở phía tây Luân Đôn, cung điện nổi tiếng nước Anh - Plantinum; cô cảm thấy hứng thú nhất là pháo đài cổ Windsor; thời tiết ban đêm tốt hơn thì đi cầu tháp Luân Đôn ở sông Thames, đi lên đỉnh tháp trông về phía xa, cảnh đẹp suốt 10 dặm hai bên sông Thames khiến Ngưng Lộ sau khi trở về vẫn còn nhớ mãi không quên, không ngừng nói lần sau muốn đi tiếp.
Trừ những nơi nổi tiếng kia, Sở Mạnh còn dẫn cô đến các chợ và chợ bán đồ cũ ở nội thành Luân Đôn, Ngưng Lộ có thể thấy những thứ mới lạ, còn được thưởng thức món ăn ngon của các nước, thậm chí cô còn có thể thấy hàng tơ lụa trong nước.
Đây là nơi cô chơi vui vẻ nhất, mặc dù nhiều người, nhưng có thể nắm tay anh đi trên đường phố nơi đất khách quê người lại làm cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nếu như có thể tiếp tục như vậy thì thật tốt!
Nhưng anh đã bồi cô suốt một tuần rồi. Mỗi ngày đi chơi với cô bên ngoài, buổi tối sau khi trở về anh sẽ đợi cô ngủ trước, sau khi cô ngủ thì anh lại đứng lên làm việc. Sở dĩ cô biết là có mấy lần bởi vì sau lưng thiếu đi thân thể ấm áp đó mà tỉnh lại, phát hiện anh không có ở bên cạnh, cô lặng lẽ đứng lên ra khỏi phòng, nhìn thấy đèn ở phòng sách còn sáng, có lúc còn nghe được tiếng anh đang nói chuyện điện thoại với người khác.
Rõ ràng công việc anh bận rộn như vậy, cả ngày đều ở bên cô, buổi tối về còn phải làm việc. Thế nhưng anh lại nói không sao, chỉ là vì dụ dỗ cô vui vẻ mà thôi sao?
Trời lạnh như vậy, khi anh đi ra ngoài không bao lâu, Ngưng Lộ cũng tỉnh. Mang thai cộng thêm vui chơi cả ngày khiến cô mệt chết, thế nhưng lại không có một giấc ngủ sâu đến trời sáng.
Kéo chăn ra, mang dép vào, Ngưng Lộ quyết định đi tìm anh nói chuyện một chút.
Đi ra phòng ngủ, trong phòng khách còn giữ lại một ngọn đèn nhỏ, mà trong phòng sách đầu kia lại sáng ngời.
Khẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy anh đang ngồi trước máy vi tính đưa lưng về phía cửa, cặp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, con chuột trên tay không ngừng hoạt động.
Anh đang bận, nếu như cô đi vào có quấy rầy đến anh không? Hay là đợi sáng ngàu mai rồi hãy nói! Cúi đầu đang muốn trở về phòng, giác quan thứ 6 khiến Sở Mạnh cảm giác được sau lưng có người, quay đầu lại lại thấy cô gái nhỏ đáng lẽ nên ngủ say trên giường.
"Ngưng Nhi, sao vậy? Có phải không thoải mái không?" Anh đứng dậy, đi tới ôm cô vòng vào trong ngực, phát hiện trong căn phòng ấm nhưng tay cô lại lạnh tanh: "Sao lại không mặc thêm quần áo?"
"Không phải, tỉnh lại không thấy anh nên em không ngủ được." Cô đến gần trong vòng tay ấm áp của anh, hơi thở quen thuộc kia vây quanh cơ thể khiến cô thấy bình tâm lại.
"Đứa ngốc. Anh về ngủ với em." Khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ trong ngực không muốn xa rời. Từ khi tới Luân Đôn, cô lệ thuộc anh – đây là chuyện trước đây chưa từng có, anh có thể cho là cô lệ thuộc vào anh là biểu hiện cô thích anh không?
"Sở Mạnh, em tới có quấy rầy anh làm việc không?" Ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, trong mắt cô dường như có bất an.
"Làm sao lại nghĩ vậy chứ? Em cũng không phải không biết anh không ngủ sớm như vậy." Thấy cô như có lời gì muốn nói với anh, Sở Mạnh mang cô tới ghế sa lon ngồi xuống.
"Trước kia anh không có ngủ trễ như vậy. Mấy ngày nay ban ngày anh đều ở cạnh em, chuyện của công ty để đến tối mới làm. Nhất định dồn lại rất nhiều đúng không?"
"Không cần nghĩ bậy. Chuyện của công ty có A Chính nên anh không cần lo lắng. Anh chỉ là xem phân tích đầu tư cho kế hoạch tiếp theo thôi." Sợ cô lạnh, anh lấy áo khoác phía sau cái ghế choàng lên cho cô, sau đó đem ôm cả cô lên đầu gối, đưa tay vén tóc dài của cô ra sau lưng.
"Sở Mạnh, anh làm việc cực khổ như vậy là vì hai mẹ con em sao?" Lặng lẽ quan sát gò má anh. Có điều nuôi mẹ con cô thì anh không cần phải liều mạng làm việc như thế chứ? Mặc dù anh đã không còn liên hệ đến Sở Thành, nhưng tài sản của anh chuyển qua tên cô nhiều hơn một con số ở hàng triệu mà!
"Không phải. Anh làm việc là bởi vì thích nó đem lại cảm giác thách thức cho anh. Nếu như chỉ là muốn nuôi mẹ con em, dựa vào số tiền trước kia thì hai mẹ con em xài xa hoa 3 đời cũng không hết." Vùi đầu vào ngửi mùi hương tóc cô, anh thích ôm cô, lặng lẽ trò chuyện với cô.
"Sở Mạnh. . . . . ." Ngưng Lộ muốn nói lại thôi. Có nên nói cho anh biết chuyện cô có bảo bảo không?
"Có phải mệt không? Chúng ta về ngủ đi!" Muốn đứng dậy ôm lấy cô, lại bị cô ôm cổ không để anh đứng dậy.
"Không phải vậy, em . . . . . ." Bọn họ dựa vào rất gần, hai cái trán tựa vào nhau, hơi thở hai bên quẩn quanh nhau.
"Hả?" Một từ nhẹ nhàng lại chẳng khác một nốt nhạc gõ vào trái tim, tim Ngưng Lộ nhảy đến không thể khống chế được rồi.
Môi bọn họ kề rất gần, giống như cử động một chút nữa sẽ đụng phải. Cô không thể để cho anh hỏi tiếp, nếu không nhất định cô sẽ không giấu được.
Cô rất vô dụng. Ngay cả nói chuyện đứa nhỏ với anh cũng không dám. Anh dụng tâm với cô, cô biết, nhưng anh không nói gì cả lại khiến cô cảm thấy bất an. Nếu như anh hỏi tiếp, cô có thể sẽ bị bại lộ mất. Phải nghĩ cách để anh không hỏi nữa mới được.
Không bằng học dáng vẻ trước kia của anh, chặn cái miệng của anh lại thôi.
Khoảnh khắc đôi môi mềm mại kia chạm vào anh, cả người Sở Mạnh ngây dại. Cô chủ động hôn anh sao?
Cô chưa từng có kinh nghiệm, trong đầu không ngừng nhớ lại anh đã hôn cô thế nào. Gấp gáp vươn đầu lưỡi muốn cạy môi mỏng anh ra, nhưng anh lại ngậm thật chặt, là cô làm không tốt sao? Tại sao một chút đáp lại anh cũng không có? Hơn nữa lại như đầu gỗ vậy thế?
"Sở Mạnh, Sở Mạnh. . . . . ." Mang theo điểm âm thanh ủy khuất gọi thật thấp bên môi, cuối cùng cũng khiến anh từ trong cơn khiếp sợ phục hồi tinh thần lại. Đôi môi mỏng mở ra, để cô rốt cuộc có thể đem đầu lưỡi đưa vào dây dưa với anh.
Đầu tiên cô lấy động tác ngây ngô trêu chọc răng anh, tiếp theo bắt đầu trêu đùa lưỡi anh. Chẳng qua là động tác quá vụng về, căn bản không cách nào hoàn toàn thỏa mãn anh, cũng không cách nào thỏa mãn chính cô.
"Sở Mạnh, hôn em. . . . . ." Giọng nói mềm nhũn cầu xin vang bên tai. Giờ khắc này, Sở Mạnh sắp điên rồi, tự chủ của anh trong mắt cô trước giờ chẳng khác nào thùng rỗng kêu to.
"Đứa ngốc. . . . . ." Một tay ôm cô vào trong ngực, một tay vững vàng nâng gáy cô, giữa chiến trường nam nữ, Sở Mạnh lần nữa giữ lại chủ quyền. Đợi động tác ngây thơ của cô, đừng bảo là anh, ngay cả chính cô đều bất mãn rồi.
[Phần 2]
Đầu lưỡi anh thành thạo tiến vào trong, nôn nóng tìm kiếm đầu lưỡi cô, dây dưa không thả, bá đạo không để cô tránh né. . . . . . Có chút đau, có chút tê dại lại làm cho người ta toàn thân nóng lên.
"Ưm. . . . . ." Tiếng rên yêu kiều như là xuân dược thúc giục, anh ôm cô chặt hơn vào trong ngực, càng thêm nhiệt liệt hôn cô, nụ hôn của anh giống như những lần trước đây, mang theo tình cảm mãnh liệt và điên dại, hơn nữa còn là sự quyến luyến sâu sắc dành cho cô . . . . . .
Hô hấp khó khăn khiến Ngưng Lộ chỉ có thể xụi lơ trong lồng ngực nóng bỏng của anh, hai tay như dây leo mềm mại quấn thật chặt quanh cổ anh, tiếp nhận những cái hôn từ anh.
Thì ra là đây mới thật sự là hôn môi! Vừa rồi cô như vậy thật sự là quá non.
"Ngưng Nhi, anh muốn em, cho anh được không?"
Đời này anh muốn dùng hết trái tim mình đi yêu một người phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp như làn nước mùa xuân, chỉ cần là đàn ông đều không không thể chống cự được chăng? Huống chi anh đã nhịn nhiều ngày thế kia.
Mỗi ngày chỉ có thể hôn nhẹ cô, chỉ ôm cô ngủ anh đã không cách nào thỏa mãn. Tối nay tiếp tục như vậy, anh nhất định sẽ vì đói khát mà chết. Nhưng cho dù bản thân muốn cô đến sắp phát điên, anh vẫn muốn cô tự mở miệng nói.
"Sở Mạnh. . . . . ." Mặt đã không thể đỏ hơn, cô cũng muốn anh. Nhưng dưới ánh đèn sáng thế này, cô không dám nói, chỉ có thể vùi đầu vào trong ngực anh.
"Ngưng Nhi. . . . . ." Nhịn nữa thì anh không phải là đàn ông. Đã không còn quan tâm cô có đồng ý hay không, lúc này anh chỉ muốn ôm chặt cô để cô chẳng thể nói thêm lời nào nữa.
Cúi đầu hôn cô lần nữa. Hai tay dùng sức vuốt ve thân thể cô từ trên xuống dưới, xoa bóp rồi nhào nặn. Rốt cuộc không hề thoả mãn với cách làm chẳng khác nào gãi ngứa bị ngăn cách bởi quần áo này, anh tháo dây buộc thắt lưng áo choàng tắm cô đang mặc ra; khi mở xong, màu trắng của áo hòa cùng nước da hồng hào của cô giống như màu hoa anh đào, thật sự mê hoặc lòng người.
Tiếp tục hôn xuống, đầu lưỡi chạm đến da thịt nhẵn bóng, mềm mại của cô, trong không khí truyền đến tiếng thở gợi tình của cô, con thú trong thân thể đã xổ lồng, không thể bắt lại được nữa.
"Ngưng Nhi. . . . . . Bảo bối của anh. . . . . ." Anh muốn cho cô một trải nghiệm trước nay chưa từng có, anh muốn tự mình trải nghiệm cảm giác ân ái tuyệt vời, đầu anh cúi thấp xuống muốn mút chặt lấy cô.
"Sở Mạnh. . . . . . Đừng ở đây, … … chúng ta về phòng được không? Về phòng đi . . . . . . Nhanh về đi. . . . . ." Ngưng Lộ như nghĩ đến cái gì đó, mệt mỏi giãy giụa trong lòng anh. Trời ạ, ở đây đèn sáng như vậy, áo ngủ cô đã xốc xếch, mà mới vừa rồi làm gì với cô vậy?
Trời ạ, sao anh có thể hành động xấu xa vậy chứ? Sao lại hư hỏng như vậy? Vậy mà lại muốn hôn nơi đó của cô . . . . . . Sở Mạnh, tên đàn ông hư ...
"Được, chúng ta đi về." Ôm lấy Ngưng Lộ đối với anh mà chẳng có chút sức nặng, Sở Mạnh đi mấy bước về phòng ngủ, ngay cả cửa cũng không kịp đóng đã chạy thẳng tới giường lớn. Dù sao ở nhà mình cũng không có người khác, đóng hay không thì có sao chứ?
"Sở Mạnh, tắt đèn đi." Một đường trở lại khiến Ngưng Lộ vừa rồi rơi vào kích tình tỉnh táo dần, vừa rồi anh có để ý tới cái bụng nhỏ nhô lên của cô không? Nhìn vẻ mặt anh bất đắc dĩ đứng dậy, Ngưng Lộ vội vàng kéo chăn qua che mình lại. Tiếp theo phải làm sao đây? Khi ở trên giường anh luôn có thói quen thô bạo lại trực tiếp, như vậy sẽ làm Bảo Bảo bị thương không? Có nên làm hay không đây?
"Đèn nhỏ cũng phải tắt." Một người đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng bất đắc dĩ đang bò về phía đầu giường tắt đèn. Nếu như là trước kia, anh sẽ không quan tâm nhiều như vậy, làm rồi nói sau. Huống chi anh cực kỳ yêu dáng vẻ lẳng lơ, quyến rũ của cô khi thỏa mãn, thấy thế nào cũng không đủ, yêu thế nào cũng không hết.
"Được rồi, tắt hết đèn rồi. Cái gì nhìn cũng không thấy được, em xác định thật sự muốn làm tình với anh mà không phải ngủ chứ?" Chui vào chăn, hai ba cái đã lột cô sạch sẽ, con thú sau lưng sắp xông về phía trước thì thân thể mảnh khảnh lại quay lại ôm anh.
"Sở Mạnh, anh nhẹ một chút được không, có được không? Em sợ đau." Cô xác định bây giờ đang cầu xin anh tha thứ sao? Dùng giọng như vậy nói chuyện với anh, rõ ràng chính là muốn anh dùng sức, lại dùng thêm sức mà.
Nhưng đây cũng là cô lần đầu tiên đối với chuyện bọn họ thân mật mà đưa ra yêu cầu. Trước kia cô chưa bao giờ nói, anh cũng không hỏi. Cho là điên cuồng và trực tiếp như vậy cô cũng thích, dù sao anh cũng làm cô “vui vẻ”, không phải sao?
"Được!" Giọng nói của anh, rất lôi cuốn. Cô ở trước mặt của anh, không có gì không tốt cả.
"Sở Mạnh. . . . . ." Giọng nữ yêu kiều một lần nữa vang lên trong phòng ngủ.
Sở Mạnh cảm giác mình sắp điên rồi, người phụ nữ này có phải đoán trước anh sẽ không cưỡng bức cô, cho nên luôn vào thời điểm mấu chốt lên tiếng ngăn cản anh không?
"Người ta muốn ở phía trên, được không?" Nếu như không phải xung quanh tối đen như mực thì Ngưng Lộ nghĩ lời nói to gan như vậy cô nhất định sẽ không nói ra được. Trời ạ, ngày mai trời sáng nhất định cô sẽ không còn mặt mũi nào gặp anh nữa. Nhưng anh nặng như vậy, nếu đè lên Bảo Bảo thì không phải càng phiền phức hơn sao? Dù mất thể diện hơn nữa cũng phải nói.
"Được, em ở trên." Nếu như không phải tên đã lắp vào cung, Sở Mạnh nhất định sẽ bật cười. Thì ra là cô gái nhỏ muốn trải nghiệm cảm giác mới lạ! Được, anh nhịn! Cũng không biết trong tình huống không nhìn thấy gì cả thì cô muốn làm như thế nào.
"Sở Mạnh, em không biết. . . . . ." Giọng nói như sắp khóc lên. Thân thể vừa nóng lại khó chịu, cô chính là không tới được chỗ mấu chốt.
"Tiểu ngu ngốc. Đặt nó đi vào." Anh cũng sắp bị cô làm cho phát điên rồi. Thử nghĩ mà sắp, rõ ràng sắp có được lại chỉ có thể nhìn mà thèm khát, cái loại cảm giác đó quả thật sống không bằng chết.
Vì để cho bọn họ bớt đi khổ sở, anh nắm tay cô, dẫn dắt cô cùng nhau đi vào thế giới điên cuồng, liều chết triền miên . . . . . .
"Sở Mạnh, Sở Mạnh. . . . . . Đừng làm nữa. . . . . . Có được không? Mệt quá, em muốn ngủ. . . . . ." Thật sự không nên chủ động đi trêu chọc người đàn ông này, cô thật sự rất mệt mỏi, buồn ngủ quá rồi!
"Vậy em ngủ đi. Anh tự làm. . . . . ." Thật vất vả mới ăn được, sao có thể không ăn no chứ?
"Ngưng Nhi, anh yêu em, anh yêu em. . . . . ." Bật đèn ngủ đầu giường, trong ánh đèn mờ ảo, anh nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc dính mồ hôi hai bên má cô, khẽ hôn đầy quyến luyến.
Thật tốt! Cuối cùng cô cũng đã về bên anh. Và con tim đã vui trở lại ...
Phần 3
Sau một đêm điên cuồng thì kết quả là gì?
Đây không phải là lần đầu tiên Ngưng Lộ biết. Thế nhưng ngoại trừ thắt lưng và đùi đau thì trong lòng cô, như kỳ tích, lại cảm thấy thỏa mãn, rất thỏa mãn.
Thì ra là đây mới là cảm giác “yêu’ khi hai bên tình nguyện! Như vậy thật khiến người ta điên đảo cũng khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Nhưng hình như cô đã bỏ lỡ cái gì sao? Sau khi bị anh giày vò đến buồn ngủ, cô cảm giác thiếu một chút gì đó, nhưng vắt óc cũng không nghĩ ra. Thôi, không nghĩ nữa!
"Ngủ đủ rồi sao?" Cửa phòng mở ra, hiện ra trước mặt là ánh mắt thâm tình, mềm như nước của anh.
Ngay lập tức mặt đỏ lên! Quan Ngưng Lộ, mày có thể có nghĩa khí chút không? Tại sao nhìn thấy anh ấy luôn đỏ mặt vậy? Can đảm trước kia khi đối mặt với anh đi đâu rồi? Có điều nói đi cũng phải nói lại, ngoại trừ thỉnh thoảng có gan mạnh miệng cãi lại anh thì hình như ở trước mặt anh, lá gan của cô cũng chẳng lớn là bao.
"Dậy ăn gì đó đi. Ửm?" Cười đi tới bên giường, đưa tay vén tóc cô ra phía sau.
"Sở Mạnh. . . . . . Sở Mạnh. . . . . ." Không tự chủ được tiến sát vào ngực anh.
"Có phải còn mệt không? Ăn xong rồi ngủ tiếp được không?" Nâng mặt cô từ trong lồng ngực mình lên, dưới đôi mắt to dường như có chứa lo sợ.
"Sao anh không đến công ty?" Cô đã ích kỷ chiếm anh một tuần rồi. Nhưng cô cảm giác như chưa làm chuyện gì đó.
"Ngày mai mới đi. Anh không yên tâm để em ở nhà một mình." Nếu có thể, anh sẽ dẫn cô cùng đi công ty. Hơn nữa nếu như cô không mệt, lát nữa bọn họ còn phải ra ngoài làm một chuyện rất quan trọng.
"Sở Mạnh. . . . . ." Tại sao anh có thể đối xử tốt với cô như vậy chứ? Ô, lại muốn khóc rồi.
< style="font-weight: bold">***
"Tại sao lại phải tới nơi này?"
Sau cơm trưa, Sở Mạnh nói muốn dẫn cô ra ngoài có chuyện. Nhưng sao anh lại dẫn cô tới nơi giống như phòng khám tư nhân vậy?
Cô không bị bệnh, không phải anh phát hiện cô có thai chứ? Ngưng Lộ lo lắng ôm bụng nhỏ của mình. Nhìn anh đang cách đó không xa nói chuyện với y tá, trong lòng cô đột nhiên rất căng thẳng.
"Ngưng Nhi, không phải sợ. Đợi lát nữa đi vào chút là được." Khi đã nói chuyện xong với y tá phụ trách, Sở Mạnh ngồi xuống ôm lấy thân thể đang hồi hộp của Ngưng Lộ.
"Sở Mạnh, em không có bị bệnh, sao phải chích?" Hơn nữa cô cũng không có nơi nào không thoải mái? Chẳng qua là thân thể hơi mệt mà thôi. Huống chi bây giờ cô đang mang thai nữa, sao có thể chích bậy chứ?
"Tối hôm qua chúng ta không làm các biện pháp phòng tránh, nếu có Bảo Bảo thì làm sao bây giờ?" Ôm chầm lấy cô, ngửi mùi hương thoảng nhẹ từ tóc cô.
Tối hôm qua quá muộn, cái gì cũng không kịp làm. Hơn nữa sự chủ động của cô khiến anh mất khống chế bắn nhanh vào bên trong. Anh không thể để cô mang thai lần nữa, cơn ác mộng đáng sợ đó anh không muốn trải qua lần thứ hai.
Đều là cái tên A Tự nhiều chuyện, vốn là anh đang yên đang lành lại bị cậu ta phá hư. Thân thể cô không tốt, không thể uống tránh thai, cho nên hôm nay anh mới mang cô tới phòng khám phụ khoa tư nhân nổi tiếng nơi đây, ở đây có thủ thuật tránh thai an toàn cũng như tiên tiến nhất trên thế giới nhất. Anh sẽ không để cô đau!
"Anh không muốn Bảo Bảo sao?" Sau khi nghe lời anh nói, toàn thân Ngưng Lộ cứng lại. Lời này của anh có ý gì? Chẳng lẽ anh đem cô tới bệnh viện chính là vì ngăn ngừa hậu họa sau một đêm bọn họ ân ái sao? Vậy rốt cuộc anh coi cô là cái gì? Tình nhân, hay là một con đàn bà tùy lúc có thể lên giường?
Không thể, không thể nào! Sự yêu thương và che chở anh dành cho cô mấy ngày qua, người có mắt đều nhìn thấy được. Vậy tại sao anh lại không cần con?
"Chúng ta đã có một đứa, vậy đủ rồi." Một đứa con đối với anh mà nói đã đủ rồi, không cần để người phụ nữ anh yêu chịu sự đau đớn đó.
"Vậy nếu như có thì sao?" Mặt Ngưng Lộ trắng bệch, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt áo anh.
"Sẽ không. Không cần nghĩ bậy, ngoan, chỉ là một lần mà thôi, sau này sẽ không nữa, được không?" Sở Mạnh cho là cô sợ, vỗ nhẹ sau lưng cô an ủi. Chẳng qua là mấy phút mà thôi, sẽ không đau cũng không có di chứng gì. Không ai dám nghi ngờ y thuật của bác sĩ Wilson cả.
"Tại sao không muốn em sinh con?" Đột nhiên Ngưng Lộ đẩy anh ra đứng lên. Sao anh ấy có thể như vậy? Trước kia lúc cô không muốn sinh, anh ép buộc cô sinh, bây giờ cô có thai con anh, anh lại dám nói không muốn?
Y tá mỉm cười đi tới bên cạnh anh nói gì đó, sau đó lại đi.
"Ngưng Nhi, chúng ta vào thôi." Sở Mạnh muốn đi tới ôm cô, cô lại hất tay anh ra không để cho anh đụng.
"Sở Mạnh, em hỏi sao anh không trả lời? Tại sao không thể có con?" Tất cả hạnh phúc tan biến trong tích tắc, chỉ còn lại đau lòng và ngờ vực. Cuối cùng anh có ý gì? Chẳng lẽ anh thật sự không muốn có thêm một đứa con của cô và anh sao?
"Ngưng Nhi, con chúng ta đã có một, sao còn phải sinh? Không sao đâu, chỉ là chích thôi. Bác sĩ Wilson đang chờ chúng ta đó. Ngoan, lại đây." Sở Mạnh cau mày, chuyện gì cũng có thể thương lượng, chỉ có chuyện này là không được.
"Vậy nếu trong bụng đã có thì sao? Anh cũng không cần sao?" Ngay lập tức nước mắt chảy xuống. Sao anh lại quá đáng vậy chứ?
"Không thể đâu. Ngưng Nhi, tới đây." Chỉ là một buổi tối mà thôi, nào nhanh thế chứ?
"Sở Mạnh, sao anh có thể máu lạnh như vậy? Làm sao anh có thể không cần con của mình chứ?"
"Ngưng Nhi, em đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Sao anh có thể không cần con mình chứ?" Dù có nhanh cũng không nhanh như vậy. t*ng trùng và trứng kết hợp lại có thể tạo thành bào thai nhanh thế sao?
"Nếu anh muốn, vậy bây giờ chúng ta về đi. Em không cần chích cái gì nữa, em muốn về nhà." Ngưng Lộ lần nữa đẩy bàn tay đang duỗi ra của anh.
"Ngưng Nhi, đừng tùy hứng được không?" Sở Mạnh bắt đầu nhức đầu.
"Em tùy hứng? Vậy tại sao anh không muốn có con? Có một còn có thể có hai mà." Không muốn để ý anh nữa, bởi vì y tá đó lại đi tới, Ngưng Lộ xoay người đi ra cửa.
"Ngưng Nhi, nghe lời đi, một lần thôi được không?" Sau khi giải thích với y tá, Sở Mạnh đuổi theo cô.
"Không được, nửa lần cũng không được. Sở Mạnh, em chán ghét anh. Em muốn về nước, em không cần ở chung một chỗ với anh." Cô cho là anh đã không còn là Sở Mạnh lúc trước chuyện gì cũng ép buộc cô, nhưng lần này, anh lại dám nói không cần có con.
"Ngưng Nhi, chuyện gì cũng có thể nói được. Nhưng em không thể sinh con, có nghe hay không?" Sở Mạnh nghe được cô nói muốn về nước, phiền não và bất an dâng lên trong lòng. Một lần nữa cô đi vào sinh mệnh của anh, tại sao có thể nói đi là đi chứ? Anh sẽ không cho phép, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
"Có phải không, hả, anh cũng không muốn sao?" Kéo tay áo anh, làm thế nào cũng không cầm được nước mắt. Anh cứ như vậy không muốn có con với cô sao? Tại sao chứ?
"Phải, chúng ta không cần có con!" Đau lòng nâng khuôn mặt cô lên, dùng lòng bàn tay chai sần lau đi nước mắt của cô. Hôm nay tới, chính là vì muốn ngăn ngừa khả năng đó. Ngưng Nhi, anh không thể để em vì con mà chịu khổ, anh không chịu nổi khả năng có thể sẽ mất đi em, em có biết không hả?
Phần 4
"Sở Mạnh, em muốn về nhà. Em không muốn ở đây, em cũng không cần chích. Có được không? Sẽ không trùng hợp như thế đúng không? Sở Mạnh, Sở Mạnh. . . . . . Dẫn em về nhà đi." Tựa vào ngực anh khóc đến bất lực, Ngưng Lộ không biết nên làm thế nào mới tốt. Anh nói không muốn có con, vậy cô nên làm cái gì bây giờ?
"Ngưng Nhi, chích thuốc rất nhanh. Ngoan, nghe lời đi." Không thể làm lơ, anh đã quyết tâm rồi. Sở Mạnh khom người muốn ôm cô, cô lại thừa dịp anh buông tay mà bỏ chạy.
"Ngưng Nhi. . . . . ."
"Sở Mạnh, anh không nên tới đây. Nếu như anh nhất định khăng khăng muốn em chích, em sẽ từ nơi này nhảy xuống. Có nghe không?" Mặc dù chỉ là lầu hai, cách mặt đất không cao lắm, nhưng cô chính là muốn uy hiếp anh.
Nói xong nghe chẳng khác nào gạt người. Còn nói chỉ cần khiến cô vui vẻ là được rồi, nhưng bây giờ lại nhẫn tâm không muốn con.
"Ngưng Nhi, được rồi. Chúng ta về nhà trước, được không? Hôm nay chúng ta không cần nói chuyện này nữa, em lại đây có được không?" Mặc dù nơi đó không tính là nguy hiểm, hơn nữa cửa sổ cách mặt đất khá cao, nhưng nhìn thấy cô như vậy, anh vẫn là không yên tâm. Nếu hôm nay tâm trạng cô không tốt, vậy thì chờ hai ngày nữa rồi hãy nói! Mấy ngày nữa vẫn còn kịp mà.
"Vậy anh đi xuống lầu trước em mới tin tưởng anh." Cô không thể tin anh được nữa! Ngày mai cô sẽ về nước, anh lại dám nói không muốn con, cô càng muốn về sinh ra con.
Sở Mạnh chưa bao giờ nghĩ tới, anh cũng sẽ bị phụ nữ uy hiếp, hơn nữa người uy hiếp anh không phải ai khác mà là người vợ anh muốn cưng chiều trên tay cả đời.
Nhưng nhìn ánh mắt cô nghiêm túc mà kiên định, anh chỉ có thể từng bước một đi xuống lầu, chỉ cần cô không tức giận là được. Nhưng về chuyện có con thì anh sẽ không theo ý cô.
Thì ra là sau khi tình yêu đi qua, kế tiếp lại là chiến tranh lạnh. Đúng vậy, Ngưng Lộ quyết định chiến tranh lạnh với anh.
Bác sĩ anh tìm tới cửa bị cô cầm gối ném, thiếu chút nữa cầm dao ép nhanh đi khỏi. Hành động của cô khiến bác sĩ phụ khoa có tiếng nhất cũng chết lặng người: đây thực sự là cô gái phương Đông dịu dàng động lòng người mà mọi người nhắc đến sao? Vì sao Sở phu nhân chẳng khác nào hạt tiêu nhỏ nóng tính vậy? Ông bất đắc dĩ nhún vai với Sở Mạnh rồi đi về.
Sau chuyện bác sĩ tới nhà hôm đó, Ngưng Lộ hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến anh.
Ăn cơm, ngủ đều không để ý anh. Bất kể anh trêu chọc cô thế nào, cô đều không mở miệng nói chuyện với anh. Nhưng dù cô có từ chối anh như thế nào thì anh vẫn làm theo cách của mình, thậm chí đáng xấu hổ còn ép cô ăn này nọ, ép cô cô mở miệng nói chuyện với anh, cho dù là mắng anh biến thái, vô sỉ cũng không sao, lúc ngủ nhất định sẽ ôm chặt cô đến trời sáng mới buông.
Hơn nữa giống như là sợ cô bỏ đi, anh lại làm việc ngay tại nhà, ba ngày hai bữa A Chính sẽ mang theo văn kiện đến cho anh ký tên, có lúc bọn họ sẽ ở phòng sách thảo luận nửa ngày mới ra ngoài.
Người đàn ông này, rõ ràng không muốn con, sao còn phải làm cô khốn khổ chứ? Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, bụng cô càng ngày càng rõ rồi, hơn nữa cũng sắp đến lúc sinh nữa. Cô phải nghĩ cách nhanh về nước mới được.
"Sở Mạnh. . . . . ." Sau buổi cơm trưa, anh lại vào phòng sách xử lý công sự, Ngưng Lộ trực tiếp đẩy cửa vào.
"Ngưng Nhi. . . . . ." Bình thường lúc này cô đều đang ngủ trưa, sao hôm nay không ngủ? Sở Mạnh đứng lên ôm cô vào lòng. Thật tốt, cuối cùng Ngưng Nhi cũng chịu chủ động mở miệng nói chuyện với anh.
"Sở Mạnh, em muốn về với con được không?" Cô thật không chịu nổi nữa rồi.
"Chờ anh xong việc rồi cùng em về được không?" Vuốt tóc dài của cô, anh đã tính rồi, trước tiên phải kết hôn lại, sau đó cũng nhận con trai. Tương lai công việc của anh chủ yếu ở bên kia, qua lại giữa hai bên cũng khá bất tiện.
"Sở Mạnh, em có thể tự về! Có được không?" Xem ra tuyệt chiêu của A Tự bắt đầu mất linh rồi. Người đàn ông này, đôi khi cố chấp không chịu nổi.
"Ngưng Nhi, anh không yên tâm. Đợi anh thêm mấy ngày nữa được không? Chỉ mấy ngày thôi!" Rốt cuộc cô cũng chịu nũng nịu với anh, vậy có phải chứng minh cô đã không tức giận rồi không?
"Sở Mạnh, ôm em về ngủ đi." Nếu làm nũng vô dụng, vậy thì nghĩ biện pháp khác đi!
"Được. Ngưng nhi, hình như em nặng hơn thì phải?"
"Có sao?"
"Có. Nhưng mà anh thích em mập hơn một chút, ôm như vậy thoải mái hơn."
"Sở Mạnh, em muốn uống sữa tươi, anh giúp em làm nóng đi." Nửa nằm trên giường, một cô gái nào đó bắt đầu chỉ điểm một tên con trai.
"Được. Anh đi."
"Sở Mạnh, em muốn ăn táo."
"Anh đi gọt."
"Sở Mạnh, em không muốn uống sữa nữa. Anh giúp em uống hết đi."
"Ừ, anh uống."
Sở Mạnh không nghĩ tới sau khi mình uống ly sữa kia, dĩ nhiên ngủ thẳng tới khi trời sáng.
"Ngưng Nhi. . . . . . Ngưng Nhi. . . . . ." Hành lý cô đã không thấy, gian phòng trống rỗng chỉ có tiếng vang của anh.
Cuối cùng trên cửa phòng anh thấy được tấm giấy ghi chú nhỏ viết: "Sở Mạnh, em về nhà. Anh không cần con, vậy em cũng không cần anh nữa rồi."
Người phụ nữ đáng chết, lại dám lừa anh? Tờ giấy trên tay bị vo lại ném xuống đất.
"A Chính, cô ấy tới tìm cậu sao?" Điện thoại tiếp thông giống như bên kia có chút sảo.
"Đúng vậy! Cô vừa lên máy bay về! Này Mạnh, không phải cậu để cô ấy về sao?" Nếu như không phải là ở sân bay người tới người lui, Giang Doãn Chính thật muốn bật cười! Ngưng Lộ gọi điện thoại nói với anh gì mà Sở Mạnh ép cô bỏ đứa bé trong bụng, bảo anh nhanh giúp cô về nước.
Mặc dù anh không tin Mạnh sẽ là đàn ông như vậy, nhưng mà anh biết Mạnh cực kỳ sợ Ngưng Lộ sinh con. Về phần tại sao, ha ha, người khác trong lòng rõ hơn anh rồi.
Cho nên, cho nên anh sẽ giúp Ngưng Lộ về nước, xem cuộc vui đương nhiên là chiếm đa số. Theo anh biết, hình như Mạnh còn chưa biết Ngưng Lộ đã mang thai.
Ai! Mạnh, rốt cuộc cậu đã đắc tội với A Tự như thế nào vậy? Có nhiều đuôi để cậu ta nắm vậy sao?
"Quỷ tha ma bắt, mình sẽ để cô ấy về một mình sao? A Chính, chuyện của công ty giao cho cậu. Mình phải về nước một chuyến."
"Mạnh, cậu đừng có quá đáng như vậy. Mình bận bù đầu rồi . . ." Đầu bên kia điện thoại đã không còn tiếng vang.