Sân bay quốc tế Heathrow - Luân Đôn.
Ngưng Lộ xách theo hành lý từ từ nhập cảnh đại sảnh. Đây là lần đầu tiên cô ra nước ngoài, A Tự nói sẽ có người tới đón cô, không để cô phải sợ.
Trước khi cô đến không có gọi điện thoại cho Sở Mạnh, bởi vì A Tự nói muốn cho anh kinh hỉ. Anh sẽ vui mừng sao? Ngưng Lộ nhìn tới nhìn lui đều là người châu Âu tóc vàng mắt xanh, thành phố xa lạ, con người xa lạ khiến cô bắt đầu có chút lo sợ.
Ngồi máy bay gần mười mấy tiếng, người làm bằng sắt cũng sẽ mệt mỏi, huống chi là cô đã mang thai hơn bốn tháng. Có điều cô ngồi ở khoang hạng nhất, A Tự còn đặc biệt tìm nhân viên y tế cùng đi. Cô ở trên máy bay vẫn ngủ chập chờn, cho nên khi máy bay hạ cánh cũng không tính là mệt!
"Ngưng Lộ, ở đây!" Vừa mới tìm kiếm xong, tiếng Trung quen thuộc vang lên bên tai. Là Giang Doãn Chính tới đón cô.
"A Chính, gặp lại anh thật là vui " Ngưng Lộ chào đón. Lần đầu tiên cảm thấy ở nơi đất khách quê người này nghe được tiếng mẹ đẻ là một chuyện cảm động cỡ nào.
"Có mệt không?" Giang Doãn Chính nhận lấy hành lý trong tay cô, cùng với cô đi ra hướng cổng. Đáng thương cho anh sáng sớm phải làm tài xế, nhưng mà nhớ lại lần trước anh hại người nào đó nên cũng chịu.
"Không mệt!"
"Có muốn về nhà Mạnh nghỉ ngơi trước không?" Hiếm khi đồng chí Giang lại quan tâm phụ nữ như vậy. Nhưng mà ai bảo cô gái này là vợ Mạnh chứ? Mặc dù thời gian trước bọn họ náo loạn muốn ly hôn, chỉ là có thành công hay không thì không ai biết. Người nào đó vẫn liều mạng làm việc không phải là vì muốn quên đi đau thương tình cảm sao? Đáng tiếc hôm nay đau thương lại tới, có thể tốt lên được không?
"Em muốn đi tìm anh ấy." Ngưng Lộ giương mắt, giọng điệu rất kiên quyết. Đợi lâu như vậy, đương nhiên là muốn gặp người rồi nói.
"Được rồi! Thời gian này Mạnh đã đến phòng làm việc." Giang Doãn Chính nhìn đồng hồ, giờ địa phương đã là 10 giờ trưa, theo giờ người làm việc điên cuồng cũng phải nghỉ ngơi rồi.
Mùa đông Luân Đôn khá ẩm thấp, lạnh lẽo, trời vừa mưa xuống là sương mù càng dày đặc.
Đi đến cửa sân bay, mặc dù Ngưng Lộ mặc quần áo thật dày giữ ấm còn có áo khoác lông, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Cho đến khi A Chính lái xe tới đây, lên xe rồi cô mới cảm giác thân thể không còn run nữa.
"Không quen sao?" Giang Doãn Chính đem mở nhiệt độ cao hơn chút
"Lạnh hơn trong nhà!" Ở trong xe vừa mở miệng nói chuyện, ngay cả cửa kiếng xe cũng nổi sương, Ngưng Lộ cởi găng tay ra, xoa xoa mặt mình.
Luân Đôn, ta tới đây! Đến thật rồi! Sở Mạnh, em tới đây, anh sẽ vui khi nhìn thấy em chứ?
"Nghĩ cái gì mà vui vẻ vậy? Có phải nghĩ đến Mạnh không?" Giang Doãn Chính luôn không nhiều lời nghiêng đầu thấy Ngưng Lộ đang cười. Cũng không biết đôi vợ chồng này đang làm cái gì? A Tự còn nhấn mạnh lần nữa nói không thể để Mạnh biết Ngưng Lộ đến tìm cậu ta. Được rồi, ai bảo địa vị anh thấp hơn người ta chứ? Không nói thì không nói.
"Không phải đâu! Đến chỗ anh ấy làm việc có quấy rầy anh ấy không?" Ngưng Lộ nhỏ giọng hỏi. Bọn họ ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, đối với công việc của anh, cô không can dự vào. Cho nên, không biết anh sẽ bận đến mức nào, mà cô cho dù là thật sự muốn giúp anh cũng không giúp được sao? Cô cũng không học các ngành kinh doanh. Học sinh trăm không dùng được một, bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu.
"Sẽ không đâu, cậu ta gặp lại em nhất định rất vui vẻ." Anh vui vẻ đoán đến phiên Giang Doãn Chính anh không vui sao? Mạnh vừa rời khỏi công ty, tất cả “phiền muộn” ở công ty kia đều sẽ tìm đến anh rồi.
"Có thật không?" Những lời này Ngưng Lộ nói rất nhỏ, nhỏ giọng đến dường như chỉ có trong lòng mình mới nghe được. Thật vậy sao?
< style="font-weight: bold">***
"BOSS?"
Tiếng gọi bất chợt khiến Sở Mạnh lặng im suy nghĩ hoàn hồn, anh quay đầu lại, nhìn thấy Catherine công ty phân tích cầm tài liệu đứng trước bàn làm việc của anh, ánh mắt mang theo một tia nghi ngờ.
Bình thường trên công việc anh không phân tâm, nhưng chính anh không biết làm sao hôm nay vừa đến phòng làm việc thì nhìn chằm chằm những đồ thị trong máy vi tính lại ngẩn người ra, đây là chuyện trước nay chưa có.
Thấy BOSS cuối cùng cũng quay đầu lại, Catherine lập tức tạ lỗi: "Thật xin lỗi, BOSS. Bởi vì Giang tiên sinh không có ở đây, thư ký của ngài bên ngoài cũng không có cho nên tôi trực tiếp đi vào. Đây là tư liệu Raul Tư tiên sinh phân tích đầu tư, mời xem qua." Cô vừa nói, ánh mắt thẳng nhìn chăm chú gương mặt tuấn mỹ của Sở Mạnh, trong lòng oán thán một tiếng.
Cái người đàn ông phương Đông này đối với tất cả nhân viên đều đối xử như nhau, hơn nữa cũng không dây dưa với nhân viên nữ công ty. Nếu không cô đã sớm bất chấp tất cả thổ lộ với thiên tài tài chính mà cô sùng bái, yêu mến nhiều năm nay rồi. Không biết anh đã kết hôn chưa?
Người khác đều chỉ biết “Những con số màu xanh” là do một tay Giang Doãn Chính tạo dựng lên, nhưng cô từ thời đại học vẫn lăn lộn trong giới tài chính chuyên nghiệp mà nói, Sở Mạnh mới là người có sức ảnh hưởng nhất sau lưng “Những con số màu xanh”. Đáng tiếc anh luôn không nhận vai trò đối ngoại.
Lần này nghe nói anh muốn gây dựng lại công ty đầu tư, cô không để ý công ty đưa ra lương cao giữ chân mà nhảy tới đây, chỉ vì có thể trở thành cộng sự của Sở Mạnh. Dù là không thể ở bên anh, ít nhất còn có thể làm việc dưới quyền anh, thỏa mãn một chút lòng hư vinh của bản thân.
"Chờ một chút." Sở Mạnh nhận lấy văn kiện, thuận miệng lật xem.
Sở Mạnh không tốn quá nhiều thời gian đã xem xong bản kế hoạch trên tay, ngẩng đầu lên: "Vẽ không tệ lắm, chẳng qua là có chút phải . . . . . ." Lời còn chưa dứt, thế nhưng anh chợt dừng lại.
Người phụ nữ mặc váy ngắn, toàn thân khoác áo vest đỏ thẫm là người anh ngày nhớ đêm trông sao? Một mái tóc dài, đen láy, đôi mắt to đang nhìn anh ...
Phần 2
"BOSS. . . . . ." Catherine cảm thấy quái lạ, BOSS nhìn cô sao? Nhưng một giây sau, nụ cười vui mừng trên mặt lập tức biến mất. Cô nhìn theo tầm mắt của BOSS thì … Tại sao có thể có một cô gái phương Đông xinh đẹp đứng ở đó chứ? Là bạn BOSS sao? Cô đang muốn hỏi thăm, nhưng có người so với cô còn nhanh hơn một bước, đứng dậy: "Catherine, cô đi ra ngoài trước. Phần văn kiện này chờ Giang tiên sinh về sẽ giao phó cho anh ta." Sở Mạnh vừa giao phó vừa đi tới cửa, đứng trước mặt người con gái Đông Phương đó.
Mặc dù hiếu kỳ, Catherine vẫn đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cô gái châu Á kia vẫn còn hiếu kỳ nhìn thoáng qua mặt người ta, tiểu cô nương này đã trưởng thành sao? Có quan hệ thế nào với BOSS chứ?
"Đến kia bên ghế sa lon ngồi xuống." Rốt cuộc chờ hai người im lặng đủ rồi, Sở Mạnh mở miệng nói trước.
Khi Catherine đã lui ra ngoài, Sở Mạnh đóng cửa lại rồi mới đưa mắt nhìn Ngưng Lộ đã ngồi trên ghế sa lon.
Đột nhiên vô cùng tĩnh lặng, thần kinh Ngưng Lộ căng thẳng, cảm giác có chút kỳ quái nên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, lúc này mới phát hiện ra phòng làm việc to như vậy chỉ còn lại hai người cô và Sở Mạnh, nhất thời cô có chút khẩn trương muốn đứng lên.
"Ngồi đi." Nhìn ra ý đồ của cô, Sở Mạnh lên tiếng ngăn lại, một đôi thâm thúy mắt nhìn chằm chằm cô, thân hình vừa di chuyển, đi những bước chân nhịp nhàng tới chỗ cô. Sau đó ngồi xuống trước mặt cô.
Ngưng Lộ bị ánh mắt kỳ dị của anh làm cô ngồi im trên ghế sa lon không cách nào nhúc nhích, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, cảm giác bất an từ từ ngập tràn.
Lúc này bộ dáng anh trong trí nhớ cô có chút không giống nhau, thậm chí ngay cả mắt kính anh cũng không đeo, vậy trước kia đều đeo cho đẹp thôi sao? Trong mắt phát ra ánh nhìn sắc bén như thế, hơn nữa gương mặt tuấn tú không hề hé cười thật sự làm người ta cảm giác lo lắng và sợ hãi. Không phải anh nhìn thấy cô nên mất hứng chứ?
Nhưng tại sao anh càng lúc càng gần? Hơi thở nam tính quen thuộc và ấm áp khiến mặt Ngưng Lộ lập tức hồng lên!
Anh không phải muốn hôn cô chứ? Đôi mắt to long lanh nhìn mặt anh càng ngày càng gần cũng không dám nhúc nhích một tẹo. Không cần nhiệt tình vậy chứ? Bọn họ đã lâu không gặp mặt, ngay cả một câu ân cần thăm hỏi cũng không có đã muốn hôn môi rồi sao?
Lúc Ngưng Lộ cho là anh thật sự muốn hôn môi cô thì mặt anh cách cô không tới 5 cm thì ngừng lại. Vẫn là khoảng cách quá gần, hơi thở hai người quen thuộc quấn lấy nhau. Rõ ràng mùa đông lạnh đến thế nhưng sao cô lại cảm thấy nóng?
Chính là gương mặt này, ánh mắt dịu dàng này, hơi thở nhẹ nhàng khiến chóp mũi có chút rung rung, đôi môi hồng hào làm anh dù nếm như thế nào cũng không đủ, tất cả đều làm anh khó ngủ thâu đêm suốt sáng! Hôm nay như một giấc mơ hiện ra trước mắt anh, anh lại không dám chạm vào dù chỉ một chốc, chỉ sợ vừa chạm vào cô sẽ biến mất không thấy nữa.
"Sở Mạnh. . . . . . Anh có thể. . . . . ." Ở trước mặt anh, cô lại hồi hộp đến nói cũng không xong. Có thể không cần dựa gần như vậy không?
"Xin lỗi." Giống như hiểu được gì đó, trên mặt Sở Mạnh đã khôi phục lại bình tĩnh thường có. Anh ngồi đứng lên, ngồi vào ghế sa lon đối diện cô, cầm bao thuốc lá đặt lên bàn lên, định rút ra một điếu, lại phát hiện miệng cô muốn nói gì đó lại không dám.
Mẹ nó, người phụ nữ này đặc biệt đến tìm anh gây phiền phức sao? Tức giận để thuốc lá xuống.
"Sao lại tới một mình? Bảo Bảo đâu?" Cô và Sở Khương không ở bên nhau sao? Nghĩ sao mà lại tới đây tìm anh chứ? Hơn nữa còn bỏ lại con trai ở nhà một mình chạy tới đây.
Không đi một mình chẳng lẽ dẫn theo ai để gây rắc rối sao? A, vậy mà cô lại quên gọi điện thoại về rồi, thảm, điện thoại? Điện thoại đâu rồi?
Vừa nghĩ tới mình chưa gọi điện thoại cho con trai, Ngưng Lộ nóng lòng sốt ruột. Trước khi cô đi đã hứa lúc đến nơi lập tức gọi điện thoại cho con. Tại sao điện thoại di động của cô lại không tìm thấy? Rõ ràng là đặt trong túi xách mà?
"Không cần gấp, để tôi gọi!" Sở Mạnh lên tiếng ngăn lại động tác không ngừng tìm điện thoại của cô. Người phụ nữ này không cần mơ mơ màng màng vậy chứ? Cũng không biết làm sao cô tìm được anh ở nơi này nữa.
Thật mất mặt! Ngưng Lộ nhìn anh gọi điện thoại, lại ngồi xuống ghế sofa.
"Mẹ con đến rồi! Yên tâm đi!" Sở Mạnh ở trong điện thoại nói. Đây là lần đầu tiên con trai bằng lòng nói chuyện với anh sau chuyện thất hẹn lần trước, rõ là thù dai mà!
"Chờ một chút!" Sở Mạnh nghe được bên kia nói muốn với mẹ nói chuyện, không nói gì mà đem điện thoại đưa cho cô.
"Bảo bối, mẹ nhớ con!" Vừa cầm điện thoại đã nghe được giọng nói kia non nớt mềm nhũn kia, Ngưng Lộ cảm giác mình đã bắt đầu nhớ cái tên tiểu ác ma luôn khiến cô giận đến nổi điên kia rồi. Từ lúc con chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ cách xa nhau! Ngẫm lại thực sự không bỏ được!
"Mẹ, con cũng nhớ mẹ rồi!" Đầu bên kia điện thoại người bạn nhỏ khéo léo nói.
"Nhớ phải nghe lời ông bà ngoại, đi học không được quậy phá có nghe không?" Mặc dù trong nhà có thím Trương rồi nhưng Ngưng Lộ vẫn không yên tâm về con, cho nên vẫn đưa con về nhà ba mẹ, vừa đúng lúc cũng để thím Trương nghỉ phép.
"Mẹ, mẹ lo mình là được! Mẹ không cần lo con đâu." Cậu cũng sáu tuổi rồi mà, sao mẹ luôn coi cậu là đứa trẻ ba tuổi chứ?
"Cái tên tiểu quỷ này. . . . . ."
"Mẹ, Luân Đôn chơi có vui không? Lần sau dẫn con đi chung có được không?"
"Được, lần sau nhất định dẫn con tới đây chơi."
"Mẹ, con không nói với mẹ nữa, ông ngoại nói muốn dẫn con đi bắn pháo hoa."
"Sở Trí Tu, không cho phép làm loạn, không. . . . . . Này, này, Sở Trí Tu, lại dám cúp điện thoại của mẹ sao? Con chờ đó, xem mẹ chỉnh đốn con ra sao." Bây giờ cũng không phải là Tết, pháo hoa gì chứ? Ba mẹ nhất định sẽ làm hư nó thôi. Hơn nữa lại dám cúp điện thoại cô như vậy, có phải nó quá đáng rồi không?
“Bụp” một tiếng, điện thoại đắt tiền không biết đã bị người nào đó không biết tốt xấu ra sức để mạnh trên bàn.
"Quan Ngưng Lộ, bây giờ em có thể nói xem em tìm tôi có chuyện gì rồi không?" Căn bản không quan tâm điện thoại có bị đập bể hay không, Sở Mạnh yên lặng nhìn cô, đôi mắt thâm sâu làm người ta không nhìn ra anh đang nghĩ gì.
"Em . . . . . Tới chơi!" Vốn muốn nói câu: "Mắc mớ gì tới anh." Có điều trong đầu lập tức nhớ lại điều trước khi lên máy bay A Tự dặn dò ngàn vạn lần, theo bản năng chỉ nói cho ra lý do này. Trên thực tế đúng là liên quan đến anh, không phải cô đến tìm anh sao?
Nhưng ngay cả tên họ cô anh cũng gọi rồi. Vẫn cảm thấy anh gọi nhũ danh cô nghe có vẻ lọt tai hơn.
"Chơi?" Sở Mạnh nhíu mày. Một mình tới Luân Đôn chơi? Cô cũng dám đến? Sở Khương biết cô chưa từng xuất ngoại còn dám yên tâm để cho cô một mình ra cửa sao?
"Đúng vậy!" Trả lời rất nhỏ giọng. Bởi vì chột dạ, cô không phải là tới chơi. Cô là đặc biệt đến tìm anh, nhưng lời này sao cô dám mói, đặc biệt là trong tình huống anh đang lạnh nhạt với cô chứ.
"Muốn đến chơi sao Sở Khương không đi chung?" Lời nói như trào phúng được thốt ra từ miệng anh.
"Mắc mớ gì tới anh chứ?" Ngưng Lộ sử dụng âm thanh anh vừa đúng nghe được.