Lửng mật
Cô ta cảm giác mình không chịu nổi sự ủy khuất này.
"Tô Lâm Hoan." âm thanh của Ngôn Triết ở sau lưng vang lên.
Tô Lâm Hoan dừng bước lại, quay đầu thấy Ngôn Triết đi tới.
Bùi phu nhân đi về trước.
Ngôn Triết đứng ở trước mặt Tô Lâm Hoan, hỏi: "Là cô nói với mẹ tôi, tôi thích Diệp Phồn Tinh ư?"
"Vâng." Tô Lâm Hoan cũng không phủ nhận.
Ngôn Triết nhớ tới vừa rồi mình hiểu lầm Mộ Thập Thất, rất xấu hổ.
Nhìn thấy Tô Lâm Hoan chỉ cảm thấy chán ghét, " Cô kéo Tinh Tinh vào là muốn làm cái gì?"
Tô Lâm Hoan nhìn lấy Ngôn Triết, hốc mắt hồng hồng, "Mẹ anh đến tìm em, nói anh thích em, tại sao em phải đổ vỏ thay cô ta?"
Những lời này cô ta không dám nói ở trước mặt lão thủ trưởng, nhưng không có nghĩa là không dám nói ở trước mặt Ngôn Triết.
Ngôn Triết nói: "cô nói ở trước mặt Mộ Thập Thất, còn ở trước mặt mẹ tôi nói, rốt cuộc cô muốn như thế nào? Cô cho rằng cô như vậy thì tôi sẽ cưới cô sao? Tôi từng nói, cả đời này tôi sẽ không bao giờ thích cô nữa, tôi với cô đã sớm kết thúc rồi!"
Anh ta cảm giác mình đã vạch ranh giới rất rõ ràng, nhưng trong lòng Tô Lâm Hoan dường như không hề nghĩ vậy.
Cả đời này tôi sẽ không bao giờ thích cô nữa...
Những lời này như dao đâm vào trong lòng của cô ta.
Ngôn Triết không yêu cô ta nữa rồi, nhưng mà lúc này cô ta đã rất yêu rất yêu Ngôn Triết mất rồi.
Tô Lâm Hoan nhìn Ngôn Triết, cảm giác trái tim của mình đang rỉ máu, cô ta không cam lòng nói: "Nếu Anh dám thích cô ta, tại sao em lại không thể nói ra cho mọi người biết? Ngôn Triết, hôm nay em không nói ra ở trước mặt ba Anh là bởi vì em yêu Anh, em không muốn thấy ba Anh gây phiền phức cho Anh, không muốn thấy ông ấy đánh Anh. Em vì anh nên mới nhịn, anh lại giống bọn họ bắt nạt em! Rốt cuộc là vì cái gì mà anh lại đối xử với em như vậy? Lần đầu tiên em cho anh, anh quên rồi sao? Lúc trước, mỗi lần ba anh đánh anh em đều ở bên anh, những chuyện kia, anh đều quên rồi sao?"