Anh vẫn luôn cảm thấy, coi như là đàn ông, cũng nên giữ mình trong sạch, đây chính là đang chịu trách nhiệm đối với chính bản thân mình, cũng chịu trách nhiệm một nửa kia của cuộc đời mình.
Cho nên ở bên ngoài, anh chưa bao giờ có ý định làm loạn.
Thấy Diệp Phồn Tinh suy đoán như vậy, Phó Cảnh Ngộ cưng chiều nói: "Không có."
Anh Rất nghiêm túc trả lời.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, "Ồ" Một tiếng
Không biết tại sao, nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, cô cũng không muốn hoài nghi anh nữa.
Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Hiện tại yên tâm chưa?"
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Vâng, chỉ có điều nếu anh không kiếm người khác, vậy anh làm sao giải quyết được nhu cầu?"
Trước khi cô mang thai, ngày nào hai người cũng thân mật nhiều lần, phảng phất như không có cô thì anh không thể sống nổi.
Hiện tại điều làm cho Diệp Phồn Tinh kinh ngạc chính là, mấy tháng này Phó Cảnh Ngộ đều tự kiên trì vượt qua, trong nháy mắt trở nên thanh tâm quả dục, bình thường ở trước mặt cô, một chút dục vọng cũng sẽ không lộ ra.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, ánh mắt rất phức tạp, cô muốn anh trả lời thế nào đây?
Diệp Phồn Tinh tỏ ra hiểu biết, tò mò hỏi: " Tay phải à?"
"..."
Phó Cảnh Ngộ không trả lời câu hỏi này, trực tiếp chọc chọc lên trán cô, "Đừng có quá đáng!"
Toàn hỏi linh tinh!
Anh thật sự muốn nhìn xem trong đầu cô nghĩ gì.
"Anh nói đi mà, em rất muốn biết." Diệp Phồn Tinh nhìn anh, "Chẳng lẽ anh còn xấu hổ đấy à? Lúc anh bắt nạt em, làm sao không thấy anh xấu hổ hả?"
Lão sói xám mỗi ngày đều chỉ suy nghĩ biện pháp sàm sỡ,ăn cô sạch sẽ.
Diệp Phồn Tinh không tin anh giống như bề ngoài của anh.
Phó Cảnh Ngộ ôm lấy Diệp Phồn Tinh, hướng về phía giường đi tới, thả cô lên giường, đôi mắt sâu thẳm, "Muốn biết à? Để từ từ anh nói cho em biết.
Mọi người có muốn ăn thịt không ạ?