Diệp Phồn Tinh hừ hừ: "Rõ ràng chỉ muốn kiếm cớ đi cùng anh ta thôi, còn nói cái gì mang em đi chung, em không thèm làm kỳ đà cản mũi."
Phó Cảnh Ngộ ôn nhu dỗ cô, "Kỳ đà cản mũi là cái quỷ gì? Sao em lại có thể ăn giấm linh tinh vậy chứ? Minh Viễn cũng sẽ đi cùng mà, anh gọi cả chị anh nữa, đúng rồi, em gọi cả bạn em đi cùng, như vậy được chưa?"
Diệp Phồn Tinh nghe nói đến đây, nghĩ tới Lâm Vi, nói: "Được rồi. Em gọi điện thoại cho bạn em đã."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy người nào đó không có chút nguyên tắc nào, vốn anh cho là mình còn phải nghĩ biện pháp khuyên nhủ cô, "Mới như vậy mà em đã đồng ý rồi à?"
"Chẳng nhẽ em không đồng ý thì anh sẽ không đi nữa sao? Anh đừng mơ bỏ rơi em lại một mình ở nhà."
Vốn bình thường anh phải làm việc, cô đã không thể ở bên anh rồi.
Hiện tại có cơ hội ra ngoài chơi hai ngày, cô càng không cam lòng.
Từ khi mang thai, Diệp Phồn Tinh trở nên rất dính người.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, cười một tiếng, "Ăn cơm đi."
Diệp Phồn Tinh hướng về phía phòng khách hỏi "Ngôn Triết đâu? Anh ta không ăn à?"
"Cậu ta nói cậu ta ăn rồi, anh thấy cậu ta không muốn xuất hiện ở nơi này chọc giận em mất hứng nên mới nói thế." Ngôn Triết rất kiêng kỵ Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ nói: "Lần này là chú Ngôn bảo cậu ta tới, em mang thai rồi, chú ấy cũng muốn quan tâm chúng ta nên mới để cho Ngôn Triết tới xem một chút."
"Anh ta coi thường em." Vừa nhắc tới chuyện lúc trước, trong lòng Diệp Phồn Tinh liền tràn đầy lửa giận: " Lần Trước ở nhà của Ngôn Triết, anh ta còn chê cười em, anh ta cũng đáng ghét giống như Triệu Gia Kỳ vậy."
Thử nói xem, đến nhà bạn của chồng chơi, kết quả người ta lại tỏ ra khinh miệt mình ra mặt, trong lòng bạn dễ chịu được sao?
Cô cũng có tôn nghiêm chứ!
Phó Cảnh Ngộ xoa đầu cô, "Đều đã qua lâu rồi mà."
"Em thù rất dai." Diệp Phồn Tinh nói: "Nếu không phải bạn thâ quen biết nhiều năm như vậy, em thật muốn..."
"Thật muốn làm sao?"