Phó Cảnh Ngộ đứng ở một bên, đem khăn lông đưa cho cô, cũng không có đi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh nhận lấy khăn lông, xoa xoa mặt, một hồi lâu mới nhìn Phó Cảnh Ngộ,
hốc mắt cô hồng hồng, ngược lại cũng không phải khó chịu chỗ nào, chính là buồn nôn nôn mà không thoải mái.
Cô nhỏ giọng phàn nàn nói: “Đã bảo anh đi ra ngoài rồi, sao anh cứ đứng ở chỗ này?”
Trong ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ tràn đầy lo âu, “ Đau lòng ”
Diệp Phồn Tinh nhìn anh một cái, cúi đầu xuống nói: “ em không sao.”
Mặc dù rất khó chịu, nhưng Diệp Phồn Tinh cảm thấy mình có thể chịu đựng được.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô nôn ói xong vẫn còn an ủi ngược lại mình, trong lòng ê ẩm, “ Đồ ngốc.”
Diệp Phồn Tinh đi theo Phó Cảnh Ngộ ra ngoài, ngồi xuống ghế sa lon, Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, ân cần hỏi “Cơm tối anh bảo dì Ngô nấu cho em món gì chua chua nhé?”
“ vâng.” Diệp Phồn Tinh gật đầu.
Gần đây cô rất thích ăn chua.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nắm tay cô vào lòng bàn tay ấm nóng của mình, “ em phải chịu khổ rồi.”
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, nói: “ Chị Linh Lung nói lúc trước chín ấy cũng như vậy, không có việc gì đâu, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, anh là một người đàn ông, nhìn thấy cô phải khổ sở như vậy, trong lòng đau như kim châm.
Chỉ có điều Diệp Phồn Tinh thoạt nhìn lại rất bình tĩnh.
Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra.
Diệp Phồn Tinh nghỉ ngơi một hồi, Phó Cảnh Ngộ mới nói tới chuyện trường học.
-
Lúc ăn cơm tối, hai người từ trên lầu đi xuống, dì Ngô đã nấu cơm xong, làm toàn những món tương đối thanh đạm, Diệp Phồn Tinh hiện tại không chịu nổi dầu mỡ.
Là một con hàng ăn uống, lúc trước cái gì cũng ăn, hiện tại vừa nhìn thấy liền buồn nôn, thời gian này trải qua quả thật là khổ cực.
Yêu thương truyện thì mọi người hãy like và bỏ phiếu cho truyện nhé