Anh có một loại cảm giác, nếu như mình không mở miệng, khả năng Diệp Phồn Tinh liền vĩnh viễn sẽ không mở miệng nói chuyện với anh nữa.
Cho nên dù là trong lòng có chút không vui, anh vẫn phải như cũ không dám tuỳ hứng. Phải đi dỗ dành vợ.
Nhưng mà, thái độ Diệp Phồn Tinh, vẫn rất lãnh đạm thờ ơ, chẳng qua chỉ lạnh nhạt trả lời một câu: "Ừm."
Thái độ này của cô làm cho Phó Cảnh Ngộ có chút đè nén.
Dũng khí đi xin lỗi vợ mãi mới có được, nhất thời bị văng đi mất.
"Vậy em mau lên!"
Anh đi tới một bên ngồi xuống, không quấy rầy cô.
Từ tối hôm qua đến bây giờ anh đều cố gắng dỗ dành cô, nhưng thái độ Diệp Phồn Tinh lại cứ như vậy, anh cũng không biết mình nên nói cái gì.
Diệp Phồn Tinh ngồi đó đánh máy, Phó Cảnh Ngộ nghe âm tháng đánh máy đó không nhịn được nhìn cô một cái.
Vốn Bình thường anh hay đọc sách, lại phát hiện hôm nay làm sao cũng không đi đọc sách nổi. Trong đầu toàn suy nghĩ, nếu như Phồn Tinh của anh mà đi thích Ngôn Triết thì anh phải làm sao bây giờ?
Chỉ cần nghĩ như vậy, Phó Cảnh Ngộ liền cảm thấy trong người mình không thoải mái.
Chẳng lẽ anh sắp bị đá rồi sao?
Vợ của anh không cần anh nữa sao?
Nghĩ tới đây càng thêm buồn rầu héo hon
Phó Cảnh Ngộ chờ thật lâu, rốt cuộc cũng nghe được tiếng Diệp Phồn Tinh đóng máy vi tính lại.
Diệp Phồn Tinh đứng lên, nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, phát hiện anh vẫn đang ngồi ở trên ghế sa lon, rõ ràng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, chỉ là thấy cô nhìn mình, ánh mắt của anh lại lảng tránh, làm bộ như tiếp tục xem sách.
Rõ ràng quan tâm đến cô mà vẫn cìn sĩ diện, Phó Cảnh Ngộ cũng cảm thấy phục bản thân mình.
Diệp Phồn Tinh nói: " Em mệt rồi, em đi nghỉ trước, anh có chuyện gì thì cứ đi làm đi, không cần phải để ý đến em."