Lâu rồi không được gặp vợ, anh dĩ nhiên muốn ở riêng với vợ, tự mình kiểm tra xem trên người vợ mình có thiếu miếng thịt nào hay không?
Ngôn An ngồi ở trên ghế sa lon, Cố Khải nhìn cô, hỏi, "Hai ngày nay em có ngoan không?"
" Có ạ." Ngôn An gật đầu, nhìn Cố Khải, " Anh thưởng cho em đi."
Cố Khải nở nụ cười, hôn lên mặt cô một cái, "Được chưa?"
"Chỉ một cái thôi à?" Ngôn An biểu hiện rất rõ ràng là mình không vui.
Cố Khải để cho cô ngồi ở bên người mình, cầm tay cô, "Buổi tối lại thưởng tiếp."
" Em muốn ngay cơ."
"..." Nếu như không phải biết cô đơn thuần cái gì cũng không biết, Cố Khải cảm thấy bản thân mình là một người đàn ông, cũng muốn nghĩ sai.
Anh nhìn cô, cúi đầu xuống, hôn một nụ hôn sâu lên môi cô rồi mới hỏi: " Như thế được chưa?"
Ngôn An đưa tay ôm Cố Khải, ỷ lại hỏi: " Anh làm gì mà giờ mới đến?"
Ngôn An có thói quen, cứ đến tối liền sẽ không nhịn được đi khắp nơi tìm anh, không thấy anh, liền sẽ cảm thấy sợ hãi, sợ anh sẽ vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt mình.
"Công việc của anh hơi bận." Cố Khải nhìn cô, chỉ hận không thể bỏ cô vào túi mang theo bên người.
Nhưng anh cũng có lúc bận rộn, thật sự không thể để ý tới cô.
-
Buổi tối, Cố Khải ăn cơm ở Phó gia, Ngôn Triết cũng ở đó.
Lúc Bọn họ ăn cơm, còn trò chuyện vài chuyện làm ăn, Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh nghe, học hỏi kinh nghiệm.
Sau khi ăn xong, mấy người đàn ông còn muốn chụp ảnh làm kỉ niệm, Diệp Phồn Tinh cầm máy ảnh giúp bọn họ chụp vài tấm.
Sau buổi cơm tối, trở lại phòng của mình, Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, gửi ảnh hôm nay cô chụp cho bọn họ.
Ngôn Triết xem xong trả lời lại: "Cảm ơn Phồn Tinh."
Diệp Phồn Tinh nhìn ảnh đại diện của anh ta, không biết tại sao cô lại nhớ tới chuyện Triệu Gia Kỳ nói Ngôn Triết thích mình.
Cô cảm thấy phục sát đất, không biết sao Triệu Gia Kỳ có thể nghĩ Ngôn Triết thích mình?
Người anh ta yêu rõ ràng là Tô Lâm Hoan.