Ngôn Triết hơi sững sờ, trong mắt anh ta, Diệp Phồn Tinh còn rất nhỏ, vẫn là một cô nhóc mới Linz, chuyện con cái chắc là chuyện rất lâu sau này, cho nên nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói như vậy, cảm thấy thật ngoài ý liệu.
Nhưng mà đây là chuyện của hai vợ chồng người ta, dường như cũng không có quan hệ gì với mình.
Anh ta cười nói: "Có một đứa con, một nhà hạnh phúc, tốt vô cùng."
Nét mặt của anh ta vẫn rất ung dung, một chút cũng không nhìn ra được tư tâm.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Ngôn Triết, nói: "Hôm qua Triệu Gia Kỳ tới tìm tôi, nói cậu thích Phồn Tinh."
Ngôn Triết cười một tiếng, "Làm sao? Sợ rồi hả? Sợ tôi cướp vợ cậu sao?"
Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nói: "Không ai có thể cướp được Phồn Tinh ra khỏi tay tôi hết."
Bởi vì anh sẽ đối xử thật tốt với vợ của anh, Để cho cô không tìm được bất kỳ lý do gì để không yêu anh, rời xa anh.
Ngôn Triết nói: "Vậy cậu còn lo lắng cái gì? Triệu Gia Kỳ nói mà cậu cũng để ở trong lòng sao? Cảnh Ngộ, thứ thuộc về cậu, tôi sẽ không bao giờ có ý định tranh cướp, lúc trước không có, sau này cũng không có."
Mặc dù... Anh ta phải thừa nhận với lòng mình rằng, anh ta thật sự rất thích Diệp Phồn Tinh.
Nhưng Ngôn Triết chưa bao giờ nghĩ sẽ vượt qua ranh giới này.
Dù lúc trước anh ta rất thích Tô Lâm Hoan và Phó Cảnh Ngộ lúc đó cũng không có bất kỳ hứng thú gì đối với Tô Lâm Hoan, anh ta cũng không có vượt qua ranh giới kia, cướp vợ của bạn thân.
Huống chi hiện tại Phó Cảnh Ngộ coi Diệp Phồn Tinh như mạng sống, Ngôn Triết càng không làm loại chuyện này.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, ánh mắt cương nghị, "Tôi tin tưởng cậu."
Câu tin tưởng này làm cho Ngôn Triết hơi dừng lại một chút, lại nghĩ tới những năm tháng trước đây cùng Phó Cảnh Ngộ hoàn thành nhiệm vụ, Ngôn Triết bỗng rơi vào trầm tư...
Đừng quên like và bỏ phiếu ủng hộ cho Mật nhé!