Cô Mệt lả ngủ thiếp đi, lúc mở mắt ra đã nhìn thấy mình bị Phó Cảnh Ngộ ôm ở trong ngực.
Cô nhếch mép lên, nhìn người bên cạnh rồi hôn trộm lên mặt của anh một cái.
"Tỉnh rồi à?" Vốn tưởng rằng Phó Cảnh Ngộ còn đang ngủ, kết quả, anh còn tỉnh trước rồi.
Diệp Phồn Tinh nói: " Em tưởng anh đang ngủ."
" Em nghĩ rằng anh giống còn heo ham ngủ như em sao?" Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, dịu dàng hỏi "Đói bụng chưa?"
"Cũng chưa đói lắm "
Phó Cảnh Ngộ ôm cô, "Chúng ta ngủ thêm một lúc nữa đi?"
"Không được đâu?" Diệp Phồn Tinh nhìn đồng hồ, "Trễ lắm rồi, nếu không rời giường, sẽ bị chị Linh Lung cười vào mặt đấy."
Phó Cảnh Ngộ nói: " Chị ấy cười cái gì chứ? Chị ấy còn đang mong chúng ta ngủ thêm nữa ý."
Dù sao Phó Linh Lung giống như bà Phó, chỉ mong bọn họ sớm có một đứa con.
Diệp Phồn Tinh: "..."
Xem ra, chồng của cô đã là con giun trong bụng Phó Linh Lung rồi!
Chỉ là, coi như anh đã nói như vậy, Diệp Phồn Tinh vẫn rời giường.
Nếu ở biệt thự Giang Phủ thì còn đỡ, trong nhà không có ai, muốn ngủ như thế nào cũng được, nằm ở trên giường cả một ngày cũng không sợ.
Nhưng ở chỗ này cô vẫn phải rất cố kỵ.
sau khi Diệp Phồn Tinh rời giường, từ trên lầu đi xuống, cảm giác chân mình mềm nhũn ra.
Tối hôm qua là sinh nhật của Phó Cảnh Ngộ, anh đối với cô một chút cũng không có thủ hạ lưu tình.
Diệp Phồn Tinh đi tới cầu thang, nhìn thấy Ngôn Triết đang nói chuyện với Ngôn An.
"Chị Tinh ơi!" Ngôn An nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, vẫy tay gọi cô.
Nhớ like và bỏ phiếu cho mật nhé mn