Từ siêu thị đi ra, Phó Cảnh Ngộ giúp Diệp Phồn Tinh xách một túi lớn, anh rất cao, coi như xách như vậy cũng không tí ti ảnh hưởng đến khí chất cao ngạo của anh, ngược lại còn làm tăng thêm lực sát thương về độ ngược cẩu.
Anh nói với Diệp Phồn Tinh: "Không nhìn ra em lại thương em trai em như vậy đấy! Em mua cho nó nhiều đồ như vậy."
Cũng không thấy Diệp Phồn Tinh mua cho anh nhiều đồ như vậy bao giờ.
Bây giờ động đến cái gì Phó Cảnh Ngộ cũng đều đem ra so sánh với Diệp Tử Thần.
Dù sao Diệp Tử Thần cũng là người đàn ông được vợ anh cứu lên khi anh và cậu ta cùng nhau rơi xuống nước.
Diệp Phồn Tinh bình tĩnh nói: " Nó lúc nào cũng ru rú trong nhà ý, không bao giờ chịu đi ra ngoài mua cái gì,nếu em không mua cho nó thì nó lại ăn uống vớ va vớ vẩn mất. Thôi thì tiện thể đi mua cho nó để ăn dần."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô vợ nhà mình, trong đầu anh đang nghĩ, anh cũng không thích ra ngoài mua đồ, sao không thấy em đi mua cho anh nhiều như thế này bao giờ?
Bọn họ nhanh chóng đến nhà Diệp Tử Thần, Diệp Phồn Tinh đem đồ vừa mua bỏ lên trên bàn, Diệp Phồn Tinh nói: "Vốn chị có làm bánh ngọt, muốn mang cho em, kết quả sợ phiền phức nên không mang nữa."
Diệp Phồn Tinh cũng không tiện nói là Phó Cảnh Ngộ giữ phần, không cho mang đến đây.
Cô cũng không muốn để cho Diệp Tử Thần suy nghĩ nhiều, hoặc là lại nảy sinh hiểu lầm gì đó.
Diệp Tử Thần nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: "Không sao đâu, chị mua cho em những thứ này đã không ăn hết rồi."
"Nghe nói gần đây có một fan girl đang theo đuổi em à?" Diệp Phồn Tinh lấy đồ ra xong, ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn Diệp Tử Thần, tò mò hỏi.
Diệp Tử Thần: "... Không có, chị nghe ai nói vậy!"
"Không có sao? Chị nghe bọn họ nói." Dao Dao nói, sẽ không phải giả đi!
Hơn nữa, vì chuyện này, Dao Dao rõ ràng đang ghen.