Cô đau lòng vì mình cho nên Phó Cảnh Ngộ cũng không mong gì cô có thể hiểu được.
Chỉ là bây giờ cô có thể nghĩ thông cũng là điều ngoài dự đoán của anh.
Diệp Phồn Tinh nói: "Chuyện anh ta làm vĩnh viễn em sẽ không bao giờ quên, nhưng mà, nếu như anh không muốn truy cứu đối với những chuyện đã qua thì em cũng không nhắc lại nữa."
Phó Cảnh Ngộ gật đầu một cái, "Ừm."
Anh cũng nghĩ như vậy.
Thời gian còn sớm, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ tìm một phòng nghỉ ngơi, hai người đều tranh thủ ôm lấy máy tính làm việc.
Một lát sau, Diệp Phồn Tinh đang bận rộn với công việc của mình thì Phó Cảnh Ngộ ngừng lại nhìn cô.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, ngạc nhiên hỏi "Trên mặt em dính gì sao? Anh nhìn em như vậy làm gì?"
"Nếu không em theo anh trở về Thân thành đi." Phó Cảnh Ngộ lưu luyến nói: " Anh Không muốn rời xa em."
Bình thường, chỉ có Diệp Phồn Tinh mới nói như vậy, không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ cũng có lúc như thế này.
Diệp Phồn Tinh nhịn không được bật cười, có một loại cảm giác được quan tâm, "Không được đâu, em còn phải về làm việc. Anh không biết đâu, nếu em không về mà cứ ở bên cạnh anh thì em lại bám anh không cho anh làm việc mất."
Cho nên còn không bằng cô trở về, tiếp tục làm công việc của mình.
Phó Cảnh Ngộ dương khóe miệng lên, "Như vậy không tốt sao?"
"Đương nhiên không tốt." Diệp Phồn Tinh nói: " Em còn phải cố gắng kiếm tiền, nhỡ đâu có một ngày anh không kiếm ra tiền nữa em có thể nuôi anh."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, bật cười thành tiếng, cô chưa bao giờ để cho anh nuôi, ngược lại suốt ngày chỉ muốn kiếm tiền nuôi anh.