"Không thể." Diệp Phồn Tinh nhìn anh, " Em không muốn tha thứ cho anh."
Cô biết, bản thân mình rất vô dụng, anh có làm gì đi nữa thì chỉ cần anh dỗ dành một chút thôi là cô đã tha thứ cho anh rồi.
Nhưng bây giờ, cô cảm giác giữa cô và anh giống như có thứ gì đó ngăn cách, lòng tự ái bắt cô phải cứng rắn, không được tha thứ cho anh.
Phó Cảnh Ngộ sửng sốt nhìn Diệp Phồn Tinh, không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt.
Anh biết, có nói thêm gì đi nữa cũng không có tác dụng gì, anh nói: "Đi ngủ sớm một chút đi."
Diệp Phồn Tinh ôm lấy gối, mặc kệ anh nằm bênh cạnh.
Phải biết, lúc trước hai người bất kể cãi nhau đến thế nào thì đến lúc lên trên giường, cô vẫn sẽ ỷ lại chui vào lòng anh.
Nhưng mà hôm nay cô lại cố tình tránh anh, căn bản không muốn chạm vào anh.
Phó Cảnh Ngộ đi đổi quần áo ngủ, nằm xuống, nhìn khoảng cách giữa hai người.
Nghĩ đến Diệp Phồn Tinh còn đang giận mình, cả một buổi tối anh không ngủ được.
-
Sáng hôm sau, lúc Diệp Phồn Tinh dậy, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ở trong phòng bếp làm đồ ăn.
Cô nhìn đồng hồ, đã là giờ làm việc rồi.
Cô hỏi: "Anh không đi làm à?"
Anh đeo tạp giề, ở trong phòng bếp nấu nướng, "Không phải nói hôm nay anh ở nhà với em rồi sao?"
Diệp Phồn Tinh im lặng không nói gì, anh không giải thích chuyện với Triệu Gia Kỳ, cũng không giải thích chuyện của anh và người phụ nữ kia, chỉ luôn miệng nói áy náy thì có tác dụng gì?
Anh cảm thấy cô rất dễ dụ sao?
Diệp Phồn Tinh nói: Anh đi làm đi, anh bận rộn như vậy, không cần vì em mà lãng phí tinh lực. Em tự lo được cho bản thân."
"Ăn sáng đi rồi anh với em đi ra ngoài."
Diệp Phồn Tinh cự tuyệt nói: "Không cần đâu em ra ngoài ăn cũng được.
Tay cô đặt trên nắm cửa, liền muốn mở cửa, Phó Cảnh Ngộ gọi cô lại, " Phồn Tinh."
"..." Cô vốn là muốn đi, cũng tự nhiên không tự chủ dừng bước lại, nghe anh nói hết lời.
Anh đi tới, nói: "Buổi tối anh đã hẹn bạn rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm. Được không?"
"Không cần đâu." Diệp Phồn Tinh nói: "Bạn của anh em cũng không quen biết."
Cô mở cửa, muốn đi ra thì tay Phó Cảnh Ngộ đè cửa lại, cường thế mà đóng lại.