Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 721: Ôi bữa đồ Nướng của tôi!




Ngày hôm sau, buổi chiều Diệp Phồn Tinh có mặt tại phòng tập thể hình. Cô đang chạy bộ trên máy thì Phó Linh Lung đi tới, vị huấn luyện viên thể hình đang phụ trách huấn luyện cho Diệp Phồn Tinh là do chị giới thiệu cho Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ mời anh ta về rèn luyện cho Diệp Phồn Tinh.

Chỉ là do công việc ở công ty quá bận rộn, lại cộng thêm việc phải đi học ở trường đại học, cho nên Diệp Phồn Tinh rất ít khi tới phòng tập.

Hôm nay nhìn thấy Diệp Phồn Tinh ở chỗ này, Phó Linh Lung cũng cảm thấy ngạc nhiên, " Phồn Tinh, hôm nay em không phải đi học à?"

"Em tan học rồi mới tới đây chị ạ!" Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Linh Lung, Dáng người của chị ấy vẫn rất cân đối và săn chắc, mặc dù đã có tuổi, nhưng dáng người lại trông như một người phụ nữ ba mươi tuổi, không hề có điểm gì giống với một bà mẹ hơn 40 tuổi, đã có con trai đi học đại học.

Phó Linh Lung cười một tiếng, "Có thời gian rảnh thì tới đây luyện tập tốt cho sức khoẻ em ạ."

Diệp Phồn Tinh nghe xong rất bối rối, không biết phải nói gì với chị ấy, cũng đâu phải cô tình nguyện đến phòng tập GYM!

Ở nhà chơi game không phải vui hơn sao?

Xem phim không phải sẽ nhàn hạ hơn sao?

Ngày nào cũng vừa học vừa phải quản lý công việc của công ty, lại vừa phải viết truyện, xoay như chong chóng, mệt mỏi cực kì, làm gì còn hơi sức đâu mà nghĩ tới cái gì mà khoẻ người đẹp dáng.

Nhưng đây là do Phó Cảnh Ngộ ép cô tới.

Qua chuyện lần này, Diệp Phồn Tinh đuối lý, chỉ có thể tình nguyện lê xác tới đây tập thể hình.

Cho nên hiện tại cô có mặt ở đây hoàn toàn liền là tới tiếp nhận trừng phạt.

Chạy bộ xong đi ra, cô cùng Phó Linh Lung đi vào phòng riêng tắm rửa thay đồ rồi mới đi ra.

Phó Linh Lung lái xe tới, mang theo Diệp Phồn Tinh cùng đi ăn cơm tối.

Phó Linh Lung nhìn sang Diệp Phồn Tinh, nói: " Em nên đi thi lấy một cái bằng lái ô tô đi, Có bằng lái khi ra đường sẽ thuận tiện hơn. Chị nghe nói em toàn đi lại bằng xe buýt phải không?"

Diệp Phồn Tinh nói: "Vâng."

đi thi bằng lái đối với cô mà nói quá khó khăn,cô cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Phó Linh Lung cười nói: "Có thời gian rảnh rỗi thì đi học luật để còn thi, coi như sau này không cần tự lái xe thì cũng là trang bị thêm cho bản thân một kỹ năng."

" Về em sẽ suy nghĩ ạ."

Bọn họ tới một nhà hàng đồ nước BBQ, từ lúc bị rối loạn tiêu hoá, những lúc ăn cơm ở nhà,Diệp Phồn Tinh đều bị Phó Cảnh Ngộ kìm hãm không cho ăn nhiều thịt.

Nghĩ đến có thể trốn ra bên ngoài lén ăn đồ nướng, tâm tình lại vô cùng kích động.

Sau khi chọn món ăn xong không lâu, Phó Linh Lung đi rửa tay, Diệp Phồn Tinh dựa vào tường nghịch điện thoại thì không biết tại sao lại thấy Phó Cảnh Ngộ đang đi vào cửa nhà hàng.

Diệp Phồn Tinh "..." Ôi cái bữa đồ nướng của tôi!

Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống bên cạnh cô, Diệp Phồn Tinh trợn to hai mắt, thu hút sự chú ý của anh, anh cười nhìn cô, chêu chọc hỏi " Sao Thế? Không muốn nhìn thấy chồng em à?"