Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 582: Dưới giường thì đừng manh động, trên giường thì là cầm thú!




Không chờ Cố Vũ Trạch kịp nổi giận, Phó Cảnh Ngộ đã mở miệng ngắt lời hắn: "Nếu đã nói xong rồi thì cháu có thể đi ra ngoài rồi đấy."

Tin rằng ý tứ của Diệp Phồn Tinh hắn cũng thấy rõ ràng rồi.

Cố Vũ Trạch xoay người, tức giận rời khỏi phòng khách, Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng của hắn, ngồi trở lại, nhún vai một cái.

Cô cũng cảm thấy kỳ quái, Cố Vũ Trạch này từ bị bệnh thần kinh sao, rõ ràng cũng chẳng phải thật sự yêu mình đến chết đi sống lại nhưng lại hết lần này đến lần khác chạy đến trước mặt cô tỏ vẻ si tình.

Cô quay sang than thở với Phó Cảnh Ngộ, " Cháu anh nhàn rỗi sinh nông nổi có phải không?."

"Còn không phải vì em đòi ly hôn sao?" Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Chúng ta khi nào mới tái hôn?"

Mặc dù anh chưa thật sự ly hôn, nhưng Diệp Phồn Tinh cũng không biết chuyện này là giả.

Anh muốn nhìn xem lúc nào cô mới có thể tự nguyện trở về bên cạnh mình.

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, nói, "Chờ lúc nào em có thể thành công giống như Cố Khải thì tính tiếp."

"... Anh còn sống để có thể đợi đến ngày đó sao?"

"Anh xem thường em như vậy cơ à?" Diệp Phồn Tinh đi tới, ngồi lên đùi của anh, hai tay vòng ôm lấy cổ của anh.

Phó Cảnh Ngộ thấy cô đột nhiên đến gần, ngửi được mùi hương thơm mê hoặc trên người của cô, không nhúc nhích, hỏi: "Đây là em đang muốn làm gì?"

"Muốn ôm anh một cái thôi mà?" Diệp Phồn Tinh hếch hàm: "Không cho em ôm à "

"Đi xuống."

"..." Người đàn ông này, quả thật là chính là điển hình xuống giường thì đừng manh động, trên giường thì là cầm thú.

Nhìn anh kiêu ngạo như thế này, Diệp Phồn Tinh càng thách thức: " Em không xuống đấy."

Phó Cảnh Ngộ đen mặt nói: "Tranh của em vẽ xong rồi hả?"

Cô nói muốn vẽ tranh cho anh,tặng anh làm quà cho nên anh mới ngồi ở chỗ này cả buổi trời.

Vốn đang rất bận rộn, còn có rất nhiều công việc của công ty cần anh xử lý.

Diệp Phồn Tinh cười khoái trá nói: "Vẽ xong rồi."

Cô đứng lên lấy tranh tới, đi tới trước mặt anh, nhìn bức tranh cười sặc sụa, " Em cảm thấy em vẽ anh quá có thần thái rồi."

Nhìn nụ cười quá mức gian trá, Phó Cảnh Ngộ cảm thấy vô cùng quái lạ lấy bức tranh tới, nhìn thấy trong bức tranh vẽ một con lợn "..."

Diệp Phồn Tinh nói: "Thế nào, có phải em vẽ rất đẹp không?"

"Cái này mà là anh sao?"

Diệp Phồn Tinh ngược lại tỏ ra nghiêm túc, "Không phải là anh thì còn có thể là ai."

"Được." Phó Cảnh Ngộ đứng lên, một tay vác cô lên vai như vác bao cát huấn luyện, "Chúng ta đi lên phòng nói tiếp."

" A... Không được đâu." Diệp Phồn Tinh giẫy giụa, cù nách anh nhanh như sóc chườn vội xuống, " Em phải đến trường "

"..."

Chỉ thấy cô vơ vội balô, giống như con thỏ chạy ra ngoài.

Mỗi lần phóng hỏa xong liền chạy, con nhóc chết tiệt.

Phó Cảnh Ngộ cười nhếch mép, cũng không có ý định đuổi theo cô.

-

Buổi tối, Phó Cảnh Ngộ ở bên ngoài ăn cơm, Diệp Phồn Tinh về Phó gia cùng bà Phó và Phó Linh Lung.

Ăn cơm xong, Diệp Phồn Tinh vào bếp giúp Phó Linh Lung rửa bát, hai người gần đây đều bề bộn nhiều việc, hiếm có thời gian tụ tập ở chung một chỗ, Phó Linh Lung nhìn Diệp Phồn Tinh, hỏi "Gần đây có phải Vũ Trạch hay tới tìm em không?"

Diệp Phồn Tinh hiện tại đã ly hôn với Phó Cảnh Ngộ, Phó Linh Lung cảm giác được hình như Cố Vũ Trạch lại nảy sinh tơ tưởng với Diệp Phồn Tinh rồi.

Diệp Phồn Tinh nói: "cậu ta có tới tìm em thật, nhưng mà chị yên tâm, em với con trai chị sẽ không có cái gì."

Phó Linh Lung nói: " Chị rất yên tâm về em, nhưng chị không yên tâm về nó. Thằng nhóc này có lớn mà không có khôn. Vợ chồng chị muốn đưa nó ra nước ngoài du học nhưng nó sống chết không nghe, nghe nói tối nay nó còn đi tìm chú của nó."

Phó Cảnh Ngộ tối nay về, ở bên ngoài cùng Cố Khải ăn cơm bàn chuyện công việc, Cố Vũ Trạch cũng ở đó.

Cố Khải tham gia góp ý chuyện Cố Vũ Trạch đi du học, cảm thấy bọn họ không nên bức bách hắn như vậy.

Cho Sữa thấy sự yêu thương của mn với Sữa đi ạ!