Anh ta đã hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn vô cùng thanh sạch, không vướng bụi trần.
So với lúc cô nhìn thấy anh ta trên TV còn xuất chúng hơn nhiều.
Nghe thấy anh ta lịch sự nói vậy,Diệp Phồn Tinh có chút không quen, "Câu đó phải là tôi nói mới đúng, Trước đây tôi đã từng thấy anh trên TV,lúc ấy tôi rất ngưỡng mộ anh."
So với Cố Trường Bình chưa từng lộ mặt, Cố Khải chính là người danh xứng với thực, thường xuyên xuất hiện trên TV, và các mặt báo nổi tiếng.
Anh ta còn được bình chọn là người đàn ông mà phụ nữ muốn lấy làm chồng nhất.
"Thật sao? " Cố Khải này, thoạt nhìn dường như cũng không có gì kiêu căng, chỉ có điều trên người anh ta lại có một loại khí chất làm người xung quanh phải e dè khiếp sợ.
Diệp Phồn Tinh nói: "Anh đã từng nói rằng, con người nếu muốn có được cái gì đó, thì phải dám nghĩ dám làm. Nếu như đến nghĩ mà cũng không dám nghĩ thì đừng mong ai đó dâng tới tận tay bạn. Cũng bởi vì câu nói đó của anh mà tôi có động lực thực hiện ước mơ của mình."
"Thật sao?" Cố Khải cười một tiếng, "Chắc cô Diệp rất tâm đắc với câu nói đó nhỉ?."
"Đúng." Diệp Phồn Tinh nói tiếp: "Những lời đó của anh có ảnh hưởng rất lớn đối với tôi."
Khi đó cô đang trong quá trình hình thành nhận thức,chính Cố Khải đã gieo xuống hạt giống đó.
Thỉnh thoảng sẽ có lúc cô cảm thấy nản lòng, nhưng chỉ cần nhớ tới những lời đó, dường như lại có động lực.
Nếu không, lúc mẹ cô gây áp lực như vậy, cô cũng không biết mình sẽ chọn con đường nào.
Cố Khải ôn hòa nói: Đây là vinh dự của tôi! "
Mục Triệt ở một bên, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nói chuyện với Cố Khải, nhìn ra được hình như cô rất sùng bái Cố Khải.
" Anh Khải!" Lúc bọn họ đang nói chuyện, Tô Lâm Hoan đi tới, lên tiếng chào Cố khải, tiện thể ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, Tô Lâm Hoan dừng một chút, "Sao cô lại ở chỗ này?"
Diệp Phồn Tinh rất ghét Tô Lâm Hoan, nhìn thấy Tô Lâm Hoan xuất hiện là cảm thấy khó ở.
Nhưng mà Tô Lâm Hoan chính là kẻ sinh ra đã ngồi ở vạch đích được người người yêu thích như vậy rồi.
Cô ta chính là đại tiểu thư của tập đoàn Tô thị. Mặc dù Cố Khải là CEO được hội đồng quản trị bầu ra, nhưng cha của Tô Lâm Hoan vẫn là chủ tịch, cũng là cổ đông lớn nhất.
Cho nên, bọn họ khẳng định có quen biết.
Hơn nữa, chính Cố Khải là người giải quyết những bê bối vừa rồi.
Hiện tại Tô Lâm Hoan rất cảm kích Cố Khải.
Cố Khải thay Diệp Phồn Tinh trả lời: "Cô ấy là bạn của tôi."
Cố Khải là bạn của Mục Triệt nhận, nếu là bạn do Mục Triệt giới thiệu thì có nói là bạn mình cũng không sai.
Tô Lâm Hoan cười một tiếng, mỉa mai nói "Cô Diệp đúng là biết nhìn xã trông rộng thật đấy. Vừa mới ly hôn với Cảnh Ngộ mà đã tìm được mục tiêu mới là Cố tổng rồi!"
Cô ta nói xong, cảm giác Cố Sùng Khải nhìn mình một cách bất thường.
Tô Lâm Hoan ngậm miệng.
Bình thường Tô Lâm Hoan cũng chẳng ưa gì Cố Khải, Cố Khải này, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng lúc anh ta nghiêm túc thì vô cùng đáng sợ.
Anh ta không hề có hứng thú với gương mặt của Tô Lâm Hoan cũng chưa bao giờ đếm xỉa đến khi cô ta nũng nịu.
Hơn nữa, chung quy Cố Khải luôn nhìn thấu mình, cho nên Tô Lâm Hoan rất không thoải mái.
Nếu không phải vì chuyện lần này, Tô Lâm Hoan cũng chẳng buồn tiếp xúc với con người này.
Cố Khải quay sang nói với Diệp Phồn Tinh: " Không cần để ý đến cô ấy, gần đây tâm trạng của cô Tô đây không tốt."
Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Tô Lâm Hoan, ung dung nói: "Không sao, tôi cũng không để ở trong lòng. Ngược lại là cô Tô nên nghĩ thoáng mốt chút, nhìn cô như bây giờ không giống lúc tôi gặp cô lần đầu."
Trước kia không phải giả vờ giỏi lắm sao, hiện tại không giả vờ được nữa à?
Mọi người thử đoán xem Cố Khải có phải là cây hoa đào tiếp theo của Diệp Phồn Tinh không, đừng quên like và bỏ phiếu để đón đọc câu chuyện nhé!