Cậu ta cảm giác mình trước kia là coi thường Diệp Phồn Tinh, cô quả nhiên giống như Triệu Gia Kỳ nói không biết xấu hổ.
"Không biết trời cao đất rộng, một ngày nào đó, cô khóc đều không có chỗ để khóc."
Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại di động, nghe Cố Vũ Trạch thanh âm giễu cợt, nói: "Nếu như không có chuyện gì nói, tôi liền ăn tỏi rồi."
Cố Vũ Trạch đặc biệt gọi điện thoại tới mắng cô, cũng hẳn mắng đủ rồi chứ!
Diệp Phồn Tinh giọng điệu cứng rắn mới vừa nói xong, Cố Vũ Trạch đã giành trước cô một bước, cúp điện thoại.
Cô nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, quả thật là không biết nên nói cái gì.
Chia tay người là cậu ta, hiểu lầm mình cũng là cậu ta!
Cô không có tìm Cố Vũ Trạch tính sổ liền coi như xong, từ khi mình qua tới, cậu ta liền khắp nơi nhằm vào cô. Giống như kiếp trước cô thiếu nợ cậu ta mấy tỉ vậy.
Không người nào rảnh háng tới mức này, Diệp Phồn Tinh cũng coi là mở rộng tầm mắt.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh lần nữa ngồi trở về, có thể cảm giác được rõ ràng tâm tình, "Điện thoại của ai? Tức giận như vậy? Nhà em gọi sao?"
"Không phải, là một cái người đáng ghét." Diệp Phồn Tinh đem điện thoại di động buông xuống, uống một hớp nước.
Thật sự tức giận!
Cô hiện tại đột nhiên bắt đầu đối với cuộc sống của mình sinh ra hoài nghi, mình trước kia, rốt cuộc là lúc nào mù, làm sao lại có bạn thân với bạn trai như vậy?
Cô đưa tay cầm lấy quả vải mới vừa rồi dì Ngô đưa vào, bắt đầu bóc, rất nhanh liền lột một đống vỏ tú lu.
]
Ăn no, mới tạm thời đè xuống lửa giận trong lòng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh không nói một lời, đợi cô bớt giận, mới mở miệng hỏi: "Hôm nay bụng còn đau không?"
Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, nhớ tới tối hôm qua thân mật, khặc một tiếng, "Đã tốt hơn nhiều."
Bình thường chẳng qua là ngày thứ nhất thời điểm hơi đau một chút, hôm nay mặc dù vẫn có chút không thoải mái, nhưng cũng không trở thành liền nói đều không nhúc nhích.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Vậy thì tốt! Cơm cũng ăn xong, trái cây cũng ăn rồi, có muốn lên trên giường nằm một lúc?"
"Chú thì sao?" Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, ý của cô, là muốn hỏi một chút Phó Cảnh Ngộ định làm cái gì, kết quả, sau khi hỏi xong, luôn cảm thấy nơi nào thật giống như không đúng lắm.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, có chút ngoài ý muốn, "Làm sao, muốn để cho anh ngủ cùng em?"
"..." Nói nghiêm túc, Diệp Phồn Tinh lúc này, chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Cô nói: "Không có! Tôi chỉ là muốn hỏi một chút chú buổi chiều muốn làm cái gì."
"Không làm cái gì, ở cùng em."
"..."
Diệp Phồn Tinh đẩy Phó Cảnh Ngộ trở về phòng xong, đóng cửa lại, lập tức trở nên có chút khẩn trương lên.
Cô nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Ban ngày đi ngủ, hình như không hay lắm?"
"Bác Sĩ nói, em như vậy cần phải nghỉ ngơi nhiều."
"Tôi lại không phải là bị bệnh." Diệp Phồn Tinh cúi đầu, vô cùng khẩn trương, đến nỗi tay đều không biết để ở chỗ nào tốt rồi.
Chính cô tự ngủ trưa là không có ý kiến, nhưng, nghĩ đến có Phó cảnh Ngộ ngủ cùng, liền đặc biệt lúng túng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, "Không ngủ sao? Vẫn là, cần anh ôm em lên giường?"
"... Không, không cần đâu." Cô có tay có chân, Phó Cảnh Ngộ hành động bất tiện, nếu để cho anh giúp, vậy còn cần nói sao?
Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền đi đổi lại "Quần áo ngủ", nằm ở trên giường.
Phó Cảnh Ngộ đưa tay, giúp cô đắp chăn, anh cùng cô khoảng cách rất gần, cơ hồ chỉ cần anh vừa cúi đầu, liền có thể hôn cô.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh một cái, chột dạ nói: "Tôi... Tôi ngủ trước!"
"Ừm."
Cô khẩn trương nhắm mắt lại, Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô như vậy, nhịn không được bật cười.
Làm sao bây giờ? Cô càng như vậy, làm cho anh càng muốn bắt nạt cô!
Diệp Phồn Tinh mặc dù nhắm mắt lại, không thấy được cái gì, nhưng, làm Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, môi cơ hồ áp vào trên mặt của cô, cô vẫn là bị dọa sợ đến mở mắt...
Sữa chỉ viết truyện thôi mà, có cần tống cho sữa một đống thức ăn cho chó như vậy được không, bị tiểu đường mất rồi
Cầu bác sĩ, cầu bác sĩ!
PS: nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương mới nha