Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 542: Đứa con gái ngu hết thuốc chữa!




Bọn họ đối với cô rất tốt, coi cô là người một nhà.

Chỉ là, bố mẹ cho tới bây giờ cũng không biết, quan hệ của cô và anh chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, vẫn còn coi cô là con dâu mà đối đãi.

Vẻ mặt Diệp Phồn Tinh như vậy, làm cho trong lòng Phó Cảnh Ngộ căng thẳng, rất muốn kéo cô vào trong ngực.

"Nhanh ăn cơm đi! Coi như chúng ta bây giờ không còn là vợ chồng, nhưng chừng nào em muốn trở về đó thì cứ về. Không cần có băn khoăn gì."

"Anh không sợ bạn gái sau này của anh để ý sao?" Diệp Phồn Tinh nhìn anh hỏi.

Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, "Cô ấy sẽ không để ý đâu."

"... Anh đã có bạn gái rồi hả?"

"Ừm." Cũng không phải là đang ngồi trước mặt hay sao?

Chính là đồ ngốc của anh.

Thấy anh gật đầu, Diệp Phồn Tinh cảm giác lòng của mình như bị cái gì cứa vào vô cùng chua xót.

Liền biết, bên cạnh anh sẽ không thiếu phụ nữ, chỉ cần mình vừa rời đi, anh liền sẽ tìm được người tốt hơn.

Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh,hỏi "Tối mai em có rảnh không?"

"Anh thật sự muốn đi qua đây nấu cơm cho em à?" Diệp Phồn Tinh tò mò nhìn anh.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Muốn dẫn em đến một chỗ."

"Em không đi được, tối mai Tử Thần qua đây." Diệp Phồn Tinh nói: "nó biết em đã ly dị nên lo lắng cho em."

Phó Cảnh Ngộ nói: "Vậy cũng tốt."

Tối mai anh có một tiệc rượu, muốn mang Diệp Phồn Tinh đi tham gia, nhìn thế này chắc là không tham gia được.

-

Ngày hôm sau Diệp Tử Thần tới.

Cùng cậu ta đến còn có Diệp Mẫu.

Diệp Mẫu nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, ánh mắt cay nghiệt chỉ hận không thể lọc thịt chóc da trên người Diệp Phồn Tinh, "Nghe nói mày và Phó Cảnh Ngộ ly dị rồi hả?"

"..." Vừa nghe đến mẹ mình nói đến cái đề tài này, Diệp Phồn Tinh liền có dự cảm không tốt.

Lúc Trước Phó Cảnh Ngộ cùng cô về nhà mẹ đẻ làm cho mẹ cô vô cùng hãnh diện.

Hiện tại cô và Phó Cảnh Ngộ ly dị đã truyền về nhà, mẹ khẳng định cảm thấy mất hết mặt mũi rồi.

Nhưng chuyện này, mọi người sớm muộn đều sẽ biết.

Cô gật đầu một cái, "vâng."

Đúng như dự đoán, Diệp Mẫu nhìn thấy Diệp Phồn Tinh gật đầu, liền tức giận sôi ruột quát tháo ầm ĩ: "Sao mày ngu như lợn vậy? Nó bảo mày ly dị mày liền ly dị, lúc trước nó còn ốm Lê què dệt, mày đâm đầu vào nó, quyết một lòng đi theo nó, hiện tại làm sao có thể đồng ý ly dị?"

Đây không phải là thua thiệt quá rồi sao?

Nhớ tới con rể con rể rùa vàng không cánh mà bay, không nói thì thôi chứ cứ nói đến là Diệp mẫu đều sắp tức giận đến phát điên rồi.

Tạo nghiệt gì không biết, làm sao lại có một đứa con gái ngu ngốc như vậy?

"Mẹ." Diệp Tử Thần gắt lên: "Chị con đã đáng thương như thế rồi, mẹ đừng có mắng chị ấy nữa."

"Hừ!" Diệp Mẫu hừ một tiếng, "Nó biến thành như vậy, trách ai? Mày nhìn nó đáng thương ở đâu? Có một thằng đàn ông mà cũng không giữ được, sao nó không đi cắn cứ* mà chết đi. Tao nghe nói, là bởi vì cái con đĩ họ Tô gì đấy có đúng không?"

Lần trước Tô Lâm Hoan nói Diệp Phồn Tinh là kẻ thứ ba Diệp mẫu cũng biết.

Bây giờ nghe nói Diệp Phồn Tinh ly dị, đương nhiên là đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu Tô Lâm Hoan.

Nhất định là hồ ly tinh đó, lừa con rể của bà ta chạy mất!

###

Tô Lâm Hoan tối nay ăn mặc rất đẹp, cô ta đi theo Khuất Ngọc Thanh tới đây, đúng dịp thấy Phó Cảnh Ngộ một mình đứng ở nơi đó.

Nhớ tới lần trước tại Phó thị bị anh nhục nhã, Tô Lâm Hoan cảm thấy rất khổ sở.

Nhưng, thời khắc này nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ cô ta vẫn không nhịn được đi tới, "Cảnh Ngộ."

Phó Cảnh Ngộ trên cao nhìn xuống mà nhìn cô ta, không thèm lên tiếng.

Tô Lâm Hoan tối nay cố tình ăn mặc thật đẹp, nhìn qua rất mỹ lệ làm rung động lòng người, ít nhất, ở trong mắt người khác thoạt nhìn là như vậy.

Cô ta ôn nhu hướng về phía Phó Cảnh Ngộ nói: "Sao anh lại một mình tới đây, không đi cùng ai sao?"

Like và bỏ phiếu cho sữa đi nào các thanh niên ăn chay trường kỳ, muốn ăn mặn thì phải chịu khó like và bỏ phiếu chứ!