Anh nghĩ như vậy,nhưng người khác không nghĩ như vậy."
Ở bên cạnh anh cô sẽ bị người ta chê cười, bị chỉ trích.
"Người khác nghĩ gì quan trọng lắm sao?" Phó Cảnh Ngộ biết cô vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành về suy nghĩ, cho nên suy nghĩ mọi vấn đề chưa thấy đáo, nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể suy nghĩ lại, "Anh yêu em,vậy còn chưa đủ sao? Em đã từng nói,cả đời không rời xa anh. Bây giờ hối hận rồi sao?"
Diệp Phồn Tinh dịch không dám nhìn anh, "Lúc đó anh không thể đi lại, bây giờ đã khác rồi."
"Trong mắt em anh là loại người tệ bạc như thế sao?" Từ khi anh cưới cô thì chưa từng nghĩ muốn buông tay cô ra.
Anh đã nhận định, cô là vợ của anh cả đời.
Phó Cảnh Ngộ nói như vậy, làm cho hốc mắt của Diệp Phồn Tinh ẩm ướt, tâm tình tối nay không thể khống chế, "Em biết anh không phải loại người đó."
Anh rất tốt, cho nên, sẽ không bởi vì đã bình phục mà không cần cô nữa.
Nhưng anh yêu cô, chiều cô chẳng qua chỉ vì cô đã đưa ra lựa chọn khác Tô Lâm Hoan lúc mà anh tuyệt vọng nhất.
Khi đó cô lựa chọn lấy anh cũng bởi vì cô đã lâm vào đường cùng,chứ Chẳng phải cô vĩ đại gì cho cam.
Cho nên, hiện tại sao cô có thể lợi dụng quan hệ trước đây mà giằng buộc anh, bắt anh phải chịu trách nhiệm cả đời đây?
Vợ của anh phải là người tốt nhất trên đời này, ít nhất, không phải là cô bé lọ lem như cô...
Anh có yêu chiều cô nhiều thế nào đi chăng nữa cũng không bù đắp được chuyện cô không có điểm gì ưu Tú để xứng làm vợ anh.
Phó Cảnh Ngộ trịnh trọng nói: "Tiểu Tinh, từ lúc em đồng ý lấy anh, anh chưa từng nghĩ sẽ để cho em rời xa anh."
Nếu như anh có ý nghĩ như vậy, thì sẽ không đụng đến một cái đầu ngón tay của cô.
Anh quan hệ với cô, là vì đã quyết định, cả đời sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Diệp Phồn Tinh bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà, anh suy tính cho em một chút có được không? Chúng ta ký hợp đồng hôn nhân, lúc đó chúng ta kết hôn, chẳng qua anh chỉ cần một cô dâu,mà người kia vừa hay là em. Ngày kết hôn của chúng ta ban đầu chính là ngày cưới đã định sẵn của anh và Tô Lâm Hoan. Ở trong mắt người khác, em là cái gì chứ? Em chẳng qua chỉ là một con rối dùng để thay thế... Em cũng không biết bản thân mình là gì nữa. Hơn nữa, em còn trẻ, em không muốn cả đời xoay quanh một mình anh, em không muốn đi đây cũng bị người ta chê cười chỉ trỏ, cũng không muốn tất cả cố gắng của em đều bởi vì là vợ của anh mà bị hủy bỏ."
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau.
Anh không lên tiếng, chỉ nhớ rõ câu nói: Anh suy tính một chút cho em có được không?
Đúng vậy!
Anh thừa nhận mình rất hèn hạ, lợi dụng cô trẻ người non dạ, chưa suy nghĩ sâu xa, nhân lúc cô gặp khó khăn, đã đưa ra yêu cầu hèn hạ như vậy, muốn cô làm vợ của mình.
Khi đó, chẳng qua anh chỉ lợi dụng cô, để bù đắp sự mất cân bằng trong nội tâm của mình.
Đến bây giờ cô vẫn chưa tới hai mươi tuổi, mà đã phải ở bên anh, chịu đựng áp lực và chỉ trích, bị người ta chê cười gièm pha, có nhưng mà, coi là như thế, anh vẫn... Vẫn không muốn buông tay cô ra.
Cô là vợ của anh!
Anh muốn cả đời bảo vệ vợ anh.
Một hồi lâu sau, Phó Cảnh Ngộ khắc chế tâm tình trong lòng, hướng về phía Diệp Phồn Tinh hỏi, "Em... Suy nghĩ kỹ chưa?"
Diệp Phồn Tinh dừng một chút, gật đầu, "Em đã suy nghĩ rất lâu rồi, hôm nay mới nói cho anh. Gần đây thật sự em cảm thấy rất mệt mỏi, em cũng không biết tại sao, ở bên cạnh anh, lại cảm thấy áp lực lớn đến vậy.Phó Cảnh Ngộ,chúng ta sớm hợp sớm tan Có được không?"
Ánh mắt của của cô cùng ngữ khí khẩn cầu đó, làm cho Phó Cảnh Ngộ lại lần nữa nhớ tới, ngày hôm đó, tại biệt thự Nam Xuyên, cô khẩn trương bất an nói với anh: "chú ơi, chú có thể cho tôi mượn một chút tiền được không?"
Khi đó, ánh mắt của cô cũng khẩn cầu như vậy.
Like và bỏ phiếu tiếp thêm động lực để Sữa vượt qua thời khắc khó khăn này đi nào mọi người!