Khuất Ngọc Thanh là thực sự đau lòng cho Tô Lâm Hoan vì Phó Cảnh Ngộ bỏ ra nhiều như thế, bây giờ hai người lại có một kết cục như vậy.
Phải biết lúc trước Tô Lâm Hoan và Phó Cảnh Ngộ đính hôn, Khuất Ngọc Thanh cảm thấy hai người này quả thật là một đôi xứng đôi vừa lứa nhất.
Mặc dù biết Tô Lâm Hoan có lỗi, nhưng, Khuất Ngọc Thanh thật sự hy vọng Tô Lâm Hoan có thể cùng Phó Cảnh Ngộ đi tới cuối cùng.
Cho nên, tâm tình lúc nói chuyện, cũng chân thành hơn rất nhiều, không còn như vừa lúc nãy trước mặt Diệp Phồn Tinh, vênh váo đắc ý.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Khuất Ngọc Thanh như vậy, có chút ngoài ý muốn, cô ta nhìn thì hung hăng như vậy, nhưng đối với Tô Lâm Hoan ngược lại rất tốt.
Phó Cảnh Ngộ cũng biết, Tâm địa của cô em họ anh không xấu, lúc anh xảy ra chuyện mợ và con bé ngày nào cũng chạy sang ăn ủi chăm sóc mẹ anh.
Anh cầm tay Diệp Phồn Tinh, nói với Khuất Ngọc Thanh: "Anh không có ý định ly hôn, cũng không có hứng thú đi tha thứ cho một kẻ chỉ vì nhìn thấy anh bình phục mới chạy tới nịnh hót anh! Hôm nay em nói xin lỗi chị dâu em, thì chuyện này coi như xong, nếu có lần sau nữa..."
Phía sau anh cố ý không nói tiếp.
Khuất Ngọc Thanh nghe xong, không thể tin được anh lại còn muốn mình nói xin lỗi Diệp Phồn Tinh.
Nhớ tới vừa rồi mình ở trước mặt Diệp Phồn Tinh nói những lời đó, hiện tại lại phải xin lỗi cô, làm sao cũng không mở miệng được.
Bởi vì cảm giác này giống như là tự đánh mặt mình.
Phó Cảnh Ngộ nhìn ra được, Khuất Ngọc Thanh bởi vì xem thường Diệp Phồn Tinh, cho nên, ngay cả một câu áy náy cũng không chịu nói.
Anh cười một tiếng,nói "Nếu như em cảm thấy nói xin lỗi khó nói quá, vậy cứ như vậy đi! Chờ khi trở lại Thành phố A, chuyện này anh sẽ từ từ xử lý."
Chờ sau khi trở về, chuyện này khả năng sẽ không phải là xử lý đơn giản như vậy nữa.
Khuất Ngọc Thanh vội vàng nói: "Đừng."
Cô ta nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, xấu hổ muốn chết, nhưng dù có không cam tâm đi nữa, cũng chỉ có thể ở ngay trước mặt Phó Cảnh Ngộ nói xin lỗi cô, "Xin lỗi cô, là tôi ăn nói linh tinh"
"Em gọi cô ấy là cái gì?" Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc mở miệng.
Khuất Ngọc Thanh cứng ngắc, biết ý tứ của Phó Cảnh Ngộ, rất không tình nguyện mà đổi xưng hô, "Chị dâu, em biết lỗi rồi, xin chị đừng để bụng những gì em nói lúc nãy."
Diệp Phồn Tinh dương khóe miệng lên, nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, không phải động thủ cũng không cần cãi nhau, lại để cho đối phương phục sát dưới chân.
Cô nói với Khuất Ngọc Thanh: "Câu chị dâu này có chắc là thật không? Sẽ không lần sau thấy tôi cô lại chạy đến giáo huấn tôi đấy chứ? Nếu là như vậy, thì cô đừng gọi bừa, tôi nhận không nổi."
"..." Khuất Ngọc Thanh lần đầu tiên bị nhục nhã đến như vậy, nhưng cô tả vẫn phải ngoan ngoãn nói: "Sẽ không có lần sau đâu ạ."
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy Khuất Ngọc Thanh đã hoàn toàn buông xuống địch ý, mới nói với cô ta: "Em có việc thì đi đi."
Sau đó mang Diệp Phồn Tinh đi ăn cơm.
Mới vừa trở về phòng, Khuất Ngọc Thanh cũng bởi vì bực bội,mà gọicho Tô Lâm Hoan, "cậu biết không? Anh Cảnh Ngộ lại có thể dẫn Diệp Phồn Tinh tới thành phố T xem Liveshow, hơn nữa mới vừa rồi, anh ấy còn mắng mình một trận!"
"... Liveshow?" Tô Lâm Hoan nhíu mày một cái, không thể tin được, với tính cách của Phó Cảnh Ngộ, thì làm sao có thể xuất hiện tại những nơi như thế được? "Làm sao có thể?"
"Mình lừa cậu làm cái gì?" Khuất Ngọc Thanh hiện tại cũng có chút hoài nghi cuộc sống, " lúc trước mình cảm thấy anh ấy sẽ không bao giờ thích Diệp Phồn Tinh, nhưng mà bây giờ, mình đang nghĩ, nói không chừng anh ấy đã thật sự yêu Diệp Phồn Tinh mất rồi, bằng không làm gì lại đối xử tốt với cô ta như vậy?"
"Alô, Lâm Hoan... Alô." Nghe thấy Khuất Ngọc Thanh nói như vậy, thái độ Tô Lâm Hoan trở nên lãnh đạm.
Khuất Ngọc Thanh còn muốn nói điều gì, Tô Lâm Hoan đã cúp điện thoại.
Với tính cách của Tô Lâm Hoan thì cô ta sẽ không thừa nhận Phó Cảnh Ngộ không yêu mình mà lại yêu Diệp Phồn Tinh.
Mọi người không thích truyện này nữa à mà sao từ sáng đến giờ chẳng thấy ai like và bỏ phiếu hết vậy, haizzzz zzZ!