Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 475: Vợ anh là người xinh đẹp nhất




"Mấy cái người trong trường em đã nông cạn mắt lại còn." Phó Cảnh Ngộ bế Diệp Phồn Tinh lên, ôm lên trên giường, "Chỉ có Tiểu Tinh là xinh đẹp nhất. Cô ta ngay cả một đầu ngón tay của vợ anh cũng không sánh nổi."

Diệp Phồn Tinh tựa vào trên gối, nghe anh nói, nhịn không được bật cười, "Lúc nãy anh còn mắng em vì em uống rượu đấy."

"..." Nghe được cái này, biểu tình của Phó Cảnh Ngộ lập tức liền nghiêm túc, "Đây là hai chuyện khác nhau."

"Hừ."

"Hừ cái gì?" Phó Cảnh Ngộ nói: "Nếu lần sau em mà còn dám uống rượu, anh còn ăn thịt em luôn, hiểu chưa?"

"Đồ lưu manh." Diệp Phồn Tinh giống như mèo con, đầu cọ xát vào lồng ngực của anh.

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, cảm giác ấm áp cực kỳ, ôm cô vào trong ngực, "Làm xong việc rồi à?"

"Ừm, vừa làm xong."

"Vậy em nghỉ ngơi, anh đi tắm rửa."

"Ừm."

Phó Cảnh Ngộ đi tắm, Diệp Phồn Tinh lấy điện thoại ra nghịch.

Diệp Tử Thần gửi tin nhắn cho cô, "Chị ơi."

"Em về đến nhà chưa?"

"Đến rồi." Diệp Tử Thần nói: "Mới vừa rồi mẹ gọi cho em, em nói với mẹ chuyện của bà cô già họ Tô kia, mẹ nghe xong rất tức giận."

"Aaa..." Diệp Phồn Tinh sửng sốt, "Em nói với mẹ chuyện này làm gì?"

Trọng điểm cô biết, nói cũng không có tác dụng gì.

Chuyện Tô Lâm Hoan, tự mình tới xử lý là được.

Diệp Tử Thần nói: "Mẹ thật sự quan tâm đến chị, nên mới hỏi em chuyện của chị."

Hiện tại Phó Cảnh Ngộ tốt rồi, Diệp Phồn Tinh quả thật là đã thay thế vị trí của Diệp Tử Thần, thành con cưng của Diệp mẫu.

Biết Tô Lâm Hoan dám có ý định cướp Phó Cảnh Ngộ, Diệp Mẫu làm sao có thể để yên?

Diệp Phồn Tinh nhức đầu nói: "Đừng cái gì cũng nói với mẹ, đâu phải em không biết tính mẹ. Bà ấy mà biết cái gì, thì sẽ rêu rao cho tất cả mọi người đều biết."

Trọng điểm là người khác nghe xong, chỉ có thể chế giễu.

"Ừ, biết rồi, sau này em sẽ không nói linh tinh nữa."

"Chị cảm thấy em chính là một tên phản đồ." Chuyện nhỏ như thế mà cũng không giấu được.

Diệp Phồn Tinh và Diệp Tử Thần tán gẫu một lúc, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.

-

Buổi sáng, bà Phó ở trong sân chăm sóc hoa cảnh, Diệp Phồn Tinh ở bên phụ giúp.

Bà Phó nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, hỏi: "Hôm nay con không phải đi học à?"

"Hôm nay con xin nghỉ ạ." Diệp Phồn Tinh nói: "Nhớ mẹ nên muốn sang thăm mẹ."

Bà Phó nghe xong mặt tươi như hoa, vui như mở cờ trong bụng ra giọng người lớn bao che, "Lại gây chuyện gì ở trường, hay lại đắc tội giảng viên nào rồi? Cứ nói ra đi mẹ xử lý hộ cho."

Ở trong mắt bà, Diệp Phồn Tinh vẫn là một đứa trẻ, thỉnh thoảng nghịch ngợm gây truyện cũng là điều bình thường.

Bà rất yêu chiều Diệp Phồn Tinh, cảm thấy những thứ này đều là chuyện nhỏ, nguyện ý thiên vị cô.

Diệp Phồn Tinh nghe xong, bật cười, "Đâu có? Không thể nào."

"Ồ, vậy nếu gặp phải chuyện gì, nhớ phải nói với mẹ. Mẹ vĩnh viễn đứng về phía con."

Diệp Phồn Tinh nhìn bà Phó, rất vui vẻ, "Mẹ tốt với con quá."

Diệp Phồn Tinh biết, đừng tưởng Cố Vũ Trạch suốt ngày được cưng chìu như thế, nhưng nếu như hắn ở trong trường học không nghe lời, về nhà vẫn sẽ bị phạt lên bờ xuống ruộng.

Nhưng mà, ở trong nhà này, chỉ có cô là muốn làm cái gì đều được, bọn họ đều sẽ thiên vị cô.

Bà Phó nói: "Đó là bởi vì con đối xử tốt với Cảnh Ngộ. Không giống Tô Lâm Hoan kia..."

Nhắc tới Tô Lâm Hoan, bà Phó nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, "Con và Cảnh Ngộ phải nhanh có con đi, chặt đứt tơ tưởng của người phụ nữ kia"

Chương sau lại có biến rồi, mau like và bỏ phiếu để đọc chương sau đi nào!