Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 467: Xin lỗi, tôi lỡ tay!




Một chai nước này làm Tô Lâm Hoan cấm khẩu.

Nước chảy từ trên đầu Tô Lâm Hoan xuống, cô ta nhìn Diệp Phồn Tinh, ánh mắt khó tin.

Cô ta đẹp như vậy! Lại tỏ ra vô cùng thiện với Diệp Phồn Tinh cơ mà!

Cô ta luôn tự cho bản thân mình thanh cao, coi như muốn trở lại bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, cũng là quang minh mà trở lại.

Cô ta đối với khuôn mặt xinh đẹp của mình cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Phồn Tinh lại cho cô ta tắm cả bằng một chai nước

Thật là không nói đạo lý, đồ không biết điều!

Diệp Phồn Tinh bóp bẹp chai nước khoáng, động tác dứt khoát ném chai nước vào một thùng rác.

Cô nhìn Tô Lâm Hoan, tỏ ra vô tội nói: "Xin lỗi, tôi không kiềm chế được. Nhưng cũng tại cô Tô đây nói nghe quá đáng quá làm tôi không khống chế được tay của mình. Nhưng mà cô Tô tốt bụng như vậy, chắc sẽ không so đo với tôi đâu đúng không?"

Mặc dù đang nói xin lỗi, nhưng biểu cảm của Diệp Phồn Tinh lúc này chẳng có ý gì là đang nói xin lỗi.

Thuần túy chỉ là vì bịt miệng của Tô Lâm Hoan.

Diệp Phồn Tinh đã nói như vậy, liền cơ hội để cho Tô Lâm Hoan phản bác cũng không có.

Dù sao, Tô Lâm Hoan luôn giữ hình tượng hoàn mỹ.

Mà người phụ nữ hoàn MỸ trước hết phải có lòng bao dung!

Nếu như lúc này Tô tiếng với Diệp Phồn Tinh, thì đồng nghĩa với việc đánh mất hình tượng nữ thần thật vất vả mới tạo dựng được.

Cô ta nhìn Diệp Phồn Tinh, không nói gì, mấy người kia đi tới, nhìn Tô Lâm Hoan ái ngại, "Cô Tô, cô không sao chứ?"

Sau đó nhìn sang Diệp Phồn Tinh, "Diệp Phồn Tinh, sao cậu có thể làm như vậy?"

Trời ạ!

Diệp Phồn Tinh là ma quỷ sao?

Thậm chí ngay cả cô Tô tốt như vậy, hiền lành như vậy mà cũng muốn bắt nạt.

Mọi người đều cảm thấy Diệp Phồn Tinh bị điên rồi.

Diệp Phồn Tinh cũng không thèm giải thích, trực tiếp đeo ba lô đi ra khỏi cửa.

Tin tức này rất nhanh truyền tới trên confession của trường, tất cả mọi người đều biết tin tức này, trực tiếp coi Diệp Phồn Tinh thành ma quỷ, đều lao vào ném đá cô.

Lúc Tả Dục tìm thấy Diệp Phồn Tinh, phát hiện cô đang ở thư viện tìm sách, vì cuốn sách ở trên cao nên làm sao cũng không lấy xuống được.

Tả Dục đi tới, giúp cô lấy sách xuống.

Diệp Phồn Tinh nhìn cậu ta,ngạc nhiên hỏi"Sao cậu lại tới đây?"

Không phải là trùng hợp phải không?

Tả Dục chỉ suốt ngày chơi game, mà cũng có lúc tới thư viện sao?

Tả Dục nhìn Diệp Phồn Tinh, có chút nhức đầu nói: " Cậu có biết cậu gây họa rồi không?"

Hiện tại cô tạt nước Tô Lâm Hoan, ai trong trường cũng nhắc đến tên cô, nhưng là nhắc đến để chửi.

Trên đời này, chuyện tốt chẳng ra đến cửa nhưng chuyện xấu lại ra đồn ra cả 10 con phố.

Diệp Phồn Tinh lãnh đạm hỏi: "sao thế?"

"Hiện tại mấy bài đăng trên confession của trường đều là đang mắng cậu. Nói cậu tạt nước Tô Lâm Hoan, nói cậu cậy nhà có chút tiền mà đã hung hăng phách lối, không coi ai ra gì..." Đương nhiên còn có những bài viết khó nghe hơn, Tả Dục cũng ngại nói ra.

Diệp Phồn Tinh nhìn Tả Dục, cúi đầu lật một trang, bình tĩnh đáp một tiếng, "Ồ."

"Sao cậu lại bình tĩnh như vậy?" Tả Dục lo lắng thay cho cô.

Diệp Phồn Tinh sắc mặt vô cùng nhẹ nhõm nói, "Tôi đúng là đã làm như vậy, bọn họ mắng tôi cũng không oan."

Chuyện trong dự liệu, cuống cuồng cũng không có ích gì.

Cho Diệp Phồn Tinh một cơ hội nữa cô cũng vẫn sẽ làm như vậy.

Bởi vì Tô Lâm Hoan thật sự làm cho người ta không thể chịu đựng được nữa!

Tả Dục bất đắc dĩ than thở, "cậu cũng không phải không biết Tô Lâm Hoan ở trường học được lòng người khác như thế nào, lúc trước không phải là vẫn tốt sao, làm gì mà lại đột nhiên làm ra loại chuyện này?"

Mặc dù Tả Dục không thích Tô Lâm Hoan, nhưng, cậu ta biết, người khác không biết Tô Lâm Hoan là hạng người gì, bọn họ bị bề ngoài của cô ta làm cho mê hoặc.

Sóng gió nổi lên tại trường học, Phồn Tinh của chúng ta làm gì để vượt qua cơn phẫn nộ của những người quá khích kia, liệu đây là ngẫu nhiên hay là âm mưu của kẻ nào đó...

Like và bỏ phiếu ngay để đón đọc những diễn biến tiếp theo của câu chuyện nhé!