Coi như Diệp Phồn Tinh không biết giá trị của miếng Ngọc này, cũng sẽ bị miếng băng thanh Ngọc khiết này hấp dẫn.
"Nhìn đẹp quá đi mất!"
"Nếu em thích thì cứ lấy đi." Anh nói vô cùng tùy ý,món đồ quý giá như vậy, nói cho liền cho, hoàn toàn không mang theo một chút tiếc nuối nào.
Diệp Phồn Tinh nhìn lại nói, "không cần, mặc dù em không hiểu biết về ngọc nhưng nhìn qua sẽ đoán được miếng ngọc này rất đắt em có cầm trong tay cũng không có tác dụng gì."
"Em cứ cầm lấy mà chơi nghĩ nhiều làm gì." Phó Cảnh Ngộ đối với tảng miếng ngọc kia cũng không có hứng thú, hứng thú của anh chỉ là cướp đồ về—— làm vợ vui vẻ mà thôi.
Nhất là cướp từ Tô Gia!
Ai bảo anh là người có thù phải trả cơ chứ?
"Em mà làm mất thì sao?" Diệp Phồn Tinh lo lắng hỏi.
Phó Cảnh Ngộ sủng nịnh nói: "mất thì thôi, dù gì thì cũng chỉ là miếng đá."
-
Bà Tô vừa mới đi đánh bài với mấy bà bạn trở về, nghe nói Tô Chấn Đông đem miếng phỉ thúy mình quý nhất đi tặng cho vợ Phó Cảnh Ngộ, giận muốn nổ bụng.
Bà ta Chỉ vào Tô Chấn Đông đang ngồi trên ghế sa lon nói: "ông có biết miếng phỉ thúy kia đắt như thế nào không? Ôi trời ơi!!! Ông quá đáng quá rồi đấy!"
Tô Chấn Đông bực dọc nói: "Chỉ là một miếng ngọc mà thôi, nếu bà thích, sau này tôi mua cho bà mười miếng nữa. Hiện tại quan trọng là lôi kéo quan hệ với Phó gia,bà có biết tôi sắp bị cậu tả bức điên rồi không?"
Ông ta thật sự không có biện pháp nào nên mới muốn lôi kéo quan hệ với Phó Cảnh Ngộ.
Bà Tô giận thổ huyết, "ông có mua mười miếng ngọc khác về, cũng không bằng một góc của miếng ngọc cổ này. Cả thế giới mới có một miếng ngọc độc nhất vô nhị như vậy, bây giờ ông cứ như vậy tặng cho người khác,lại còn tặng cho con ranh quê mùa vô học kia. coi như ông muốn lấy lòng người khác, tùy tiện đưa một miếng khác là được rồi, cái con ranh trơ tráo ấy thì biết cái gì?"
Tùy tiện lấy thứ gì lừa gạt là được rồi.
Tô Chấn Đông nhìn thoáng qua người đàn bà đang nổi đóa này, "bà thì biết cái gì. Cái con bé kia thì dễ dụ,nhưng Phó Cảnh Ngộ chẳng nhẽ là thằng ngu sao?"
Cầm một thứ đồ tầm thường, có thể lọt vào mắt anh sao?
"Hừ, tôi không biết! Đó là món đồ tôi thích nhất." Bởi vì có miếng ngọc này, mà bà ta huênh hoang khắp nơi, không nghĩ tới bây giờ cứ như vậy bị đưa ra ngoài.
Tô Chấn Đông cũng bắt đầu nổi khùng, "bà suốt ngày chỉ nghĩ đến những thứ này, thiển cận vừa thôi. Chờ đến lúc nhà ta phá sản bà mới vừa lòng phải không?"
Nhờ phúc của Phó Cảnh Ngộ, mấy tháng nay tập đoàn nhà Tô gia thua lỗ nghiêm trọng, đâu chỉ là một miếng ngọc nhỏ bé này.
Hiện tại chỉ hy vọng Phó Cảnh Ngộ có thể thủ hạ lưu tình, có thể nịnh nọt Phó Cảnh Ngộ là điều quan trọng nhất.
Tô Lâm Hoan sau khi vào cửa, nghe thấy cha mẹ lại cãi nhau, hỏi "hai người làm sao vậy?"
Bà Tô khóc lóc nói, "ba của con đem miếng phỉ thúy mẹ thích nhất đi đưa cho con ranh vợ của Phó Cảnh Ngộ."
Một con ranh quê mùa, dựa vào cái gì có được món đồ quý giá như vậy?
Tô Lâm Hoan ngẩn người, nhìn về phía cha mình, "cha,làm như vậy có chút quá đáng rồi, cha biết rõ ràng đây là món đồ mẹ thích nhất mà."
Cô ta biết chuyện ngoại tình của cha cô ta ở bên ngoài bên ngoài... Nhưng không có nói ra, không muốn làm cho mẹ đau lòng.
Thế nhưng bây giờ cha cô ta thực sự đã làm tổn thương trái tim của mẹ rồi.
Tô Chấn Đông nói: "cậu ta chịu nhận là tốt lắm rồi, nếu đưa thứ khác, cậu ta không nhận thì cũng phí công. Lúc trước đắc tội Phó gia, còn không phải là vì con sao! Sớm biết như vậy liền bắt con lấy cậu ta thì làm gì có nhiều chuyện xảy ra như vậy? Từ khi con trở về đến giờ, cha bảo con đi cầu xin cậu ta con không chịu đi còn gì."
Bà Tô nghe xong, có chút không vui, "ông nói vậy là có ý gì, ông lại muốn con gái vàng ngọc của chúng ta đi lấy lòng một thằng què? Dựa vào cái gì? Chúng ta cũng chỉ có một đứa con gái này thôi."
Tô Chấn Đông nhìn về phía bà ta, "Vậy mà bà còn ở đây vì một miếng ngọc kích động như vậy làm cái gì? Con gái quan trọng hay là miếng ngọc quan trọng?"
bây giờ ông ta muốn tạo quan hệ tốt với Phó Cảnh Ngộ, Đương nhiên phải trả giá thật lớn.
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!