Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, không nghĩ tới ông xã của cô lại không có chút xấu hổ nào chủ động yêu cầu mình giúp anh tắm rửa!
Cô không nhịn được nhớ tới lần đầu tiên muốn giúp anh tắm rửa, kết quả bị đuổi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh chột dạ nói: "em có thể cự tuyệt không?"
Lúc trước cô muốn chăm sóc cho anh, vì cô nghĩ anh không cương được, nhưng sự thật đã chứng minh, giờ cô mà vào tắm cho anh thì khác gì mỡ treo miệng mèo!
Kể từ khi biết anh hoàn toàn bình thường về phương diện kia, Diệp Phồn Tinh không dám nhắc lại chuyện giúp anh tắm rửa nữa.
Phó Cảnh Ngộ không cho cô cự tuyệt, còn giả bộ ủy khuất nói: "Hôm nay là sinh nhật của anh."
"..." Được rồi!
Lý do này, làm cho Diệp Phồn Tinh không cách nào cự tuyệt.
Đến phòng tắm, cô giúp Phó Cảnh Ngộ cởi quần áo xuống, giúp anh tắm rửa.
Mặc dù nói, hai người đã không có gì phải ngại ngùng nữa nhưng... Cô vẫn không nhịn được mặt đỏ, cảm thấy rất lúng túng.
Diệp Phồn Tinh không dám nhìn thẳng vào Phó Cảnh Ngộ,thấy cô tránh né, anh hỏi: "Bảo em tắm cho anh mà em thấy miễn cưỡng đến thế sao? Nhìn mà cũng không thèm nhìn anh."
Diệp Phồn Tinh vội vàng nói: "Không phải, là em..."
"Chính là cái đó đó?"
"Xấu hổ à? "
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, không thể làm gì cô, ai bảo cô vẫn còn nhỏ đây?
" Đưa Khăn tắm cho anh."
"Ồ."
Diệp Phồn Tinh nhanh nhẹn đưa khăn lông qua.
Phó Cảnh Ngộ nhận lấy khăn tắm, nhìn cô một cái, cũng không nói gì thêm.
Nói là bảo cô giúp tắm rửa, kết quả, chỉ là bảo cô lấy đồ hộ, Diệp Phồn Tinh phát hiện, chuyện mà cô không muốn làm, Phó Cảnh Ngộ sẽ không cưỡng bách cô phải làm.
Sau khi tắm xong, Phó Cảnh Ngộ nói với Diệp Phồn Tinh: "lấy quần áo cho anh."
"Nhanh lên! "
Nghe thấy anh bảo mình lấy quần áo, cô chạy nhanh ra ngoài, cầm một bộ quần áo vào.
Phó Cảnh Ngộ không để cho cô mặc hộ, mà bảo cô ở bên ngoài chờ mình.
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, buổi chiều lúc trở về cô đã tắm rồi, hiện tại nằm ở trên giường lại nghĩ, có nên đi tắm thêm lần nữa không?
Phó Cảnh Ngộ đi ra.Nhìn thấy cô đã lên giường, nằm trong chăn không nhịn được dương khóe miệng lên.
Bình thường nhìn thấy anh là muốn chạy, hôm nay lại ngoan ngoãn nằm chờ?
Diệp Phồn Tinh biết hôm nay là sinh nhật của anh, cũng không muốn tránh làm gì.
Dù sao bọn họ cũng đã làm hết những chuyện vợ chồng nên làm rồi. Chung quy cô cũng phải từ từ hình thành thói quen làm chuyện ấy với anh.
Cô nghe thấy tiếng Phó Cảnh Ngộ từ trong phòng tắm đi ra, nhắm mắt lại.
Cho là anh sẽ giống như thường ngày lên giường, kết quả... Chờ một lúc mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, cô ngẩng đầu lên, phát hiện người nào đó vào giờ phút này, đang ôm sách ngồi bên cạnh cửa sổ.
"..." Anh làm vậy là có ý gì?
Hình như không giống trong kịch bản mất rồi?
Vào lúc này không phải anh nên bò lên giường, đè cô dưới thân sao?
Diệp Phồn Tinh cảm giác có chút khó hiểu, không nhịn được hỏi một câu, "anh còn chưa ngủ à?"
Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh nói: "Còn sớm, nếu em buồn ngủ rồi thì ngủ trước đi."
"..." Diệp Phồn Tinh cũng không thể nói vì cô nghĩ anh muốn nên cô mới lên giường chờ sẵn được.
Nhưng mà, nếu lúc này không nói thì nói lúc nào?
Cũng đúng bây giờ vẫn còn sớm thật.
Cô ngủ một lúc sau đó lại bò dậy làm chuyện của mình.
Bán cho Sữa ít ra vị để sữa còn làm thịt bán nào