Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ lại không nhớ đến Triệu Gia Kỳ.
Cũng đúng, Phó Cảnh Ngộ bận rộn như vậy, đây chẳng qua là một kẻ vô danh tiểu tốt như Triệu Gia Kỳ?
Thấy vậy cô bèn giải thích cho Phó Cảnh Ngộ: "Chính là bạn gái của Cố Vũ Trạch lúc trước đó,là bạn học của em, là cái người chuyên đi nói xấu, hãm hại em ý."
Diệp Phồn Tinh vừa nói như thế, Phó Cảnh Ngộ mới nhớ ra.
Nếu nói người nào đối xử tốt với Diệp Phồn Tinh thì chưa chắc anh nhớ, nhưng còn những người đã từng bắt nạt vợ anh, anh đều ghi nhớ vô cùng rõ ràng.
Anh cau mày hỏi: "Làm sao, Cố Vũ Trạch lại mang cô ta về rồi hả?"
Nhìn Cố Vũ Trạch bộ dáng kia,chắc là lại thèm đòn chán cơm rồi!
Vừa mới ngoan ngoãn được một thời gian, hiện tại lại làm phiền lòng vợ anh.
Diệp Phồn Tinh giải thích nói: "Hình như nhà cô ta có một mảnh đất mà chúng ta đang cần, hôm qua, lúc em về, nghe thấy mẹ cô ta đang nói chuyện gì đó với mẹ mình, nói mảnh đất kia Tô gia cũng muốn mua."
"..." Nhắc tới mảnh đất kia, Phó Cảnh Ngộ biết cô nói tới ai rồi, anh chỉ biết cha của Triệu Gia Kỳ, không biết mảnh đất kia còn có quan hệ với Triệu Gia Kỳ.
Anh nhìn Diệp Phồn Tinh, nói "Nếu cô ta dám giở trò,làm em cảm thấy khó chịu, em cứ đuổi cô ta ra ngoài."
Mặc dù ông xã đã nói như vậy, nhưng Diệp Phồn Tinh làm sao có thể thật sự ngang ngược như vậy?
Cô cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh.
Cô nói với Phó Cảnh Ngộ: "không được! Mẹ sẽ không vui đâu."
Mặc dù bây giờ cả nhà đều yêu thương chiều chuộng cô, nhưng mà, nếu cô thật đuổi Triệu Gia Kỳ ra khỏi cửa, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy cô không hiểu chuyện.
Triệu Gia Kỳ bây giờ là khách trong nhà.
Ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ lại hiếu khách như vậy,, chỉ cần không gây chuyện, bọn họ cũng không tỏ ra chán ghét ra mặt.
Giống như bọn họ lúc trước, sẽ không vì xuất thân của Diệp Phồn Tinh mà ghét bỏ cô.
"Vậy thì chờ hai ngày nữa đuổi cô ta đi."
"..." Cái này cũng quá độc ác rồi đấy ông xã ạ!
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô bộ dáng quấn quít, cười một tiếng, gọi: "Qua đây."
Diệp Phồn Tinh đi tới trước mặt anh, ngồi xuống bên cạnh, Phó Cảnh Ngộ ôm cô vào trong ngực, tiếp tục xem sách của mình, sau đó nói với Diệp Phồn Tinh: "Em đã đọc xong quyển sách lần trước chưa?"
"À..." Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi cái này, "chưa đọc xong, rất nhiều từ em còn chưa nhìn thấy bao giờ"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, "Vậy mà em còn có tâm tư ở chỗ này để ý người khác à?"
Diệp Phồn Tinh chột dạ nói: "em lập tức đi đọc ngay."
Phó Cảnh Ngộ ôm eo cô chặt hơn, không để cho cô rời đi, "ở đây với anh một lúc."
"Vâng." Diệp Phồn Tinh ngồi ở trong lòng anh, nhìn gò má của anh, nhìn thôi mà đã muốn lao vào cắn một cái.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc này, phát hiện Phó Cảnh Ngộ thật sự quá quyến rũ rồi.
hiện tại anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn, không thể vận động, vì vậy đem phần lớn tinh lực, đều tập trung vào công việc.
Tuy anh bận rộn là vậy, nhưng mỗi ngày anh đều đọc hai quyển trở lên sách.
Đối với người đàn ông như vậy, trong lòng Diệp Phồn Tinh vô cùng bội phục.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, có chút xấu hổ, cũng cầm một quyển sách để đọc.
Trong thư phòng nhất thời rất an tĩnh.
Điện thoại di động của Diệp Phồn Tinh vang lên, cô ngồi ở trong lòng Phó Cảnh Ngộ nghe điện thoại,là điện thoại Tô Tề gọi tới, "Tinh Tinh, tôi có người bạn làm biên tập viên nhà xuất bản, người kia muốn hợp tác với cô viết sách để xuất bản sách, cô cảm thấy thế nào?"
Trên tài khoản Diệp Phồn Tinh chủ yếu đăng tải những câu chuyện nhỏ thường ngày, còn chuyện viết sách để xuất bản như thế này, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến.
Dù sao cô vẫn cảm thấy, có thể viết sách là một việc vô cùng cao quý.
Nghe Tô Tề nói, trong nháy mắt, cô có cảm giác mình giống như là đang nằm mơ, "anh đang đùa tôi sao?"
Tinh Tinh nhà Sữa chuyển bị viết sách bán kìa, mọi người có đặt sách trước không