Diệp Phồn Tinh đi tới, đưa tay ra, sờ trán của cậu ta một cái, "em làm sao lại nóng như vậy? Tối hôm qua em làm gì?"
"Không có! Ăn cơm xong trở về ký túc xá." Diệp Tử Thần có chút chột dạ nói.
"Suốt đêm chơi game?"
Diệp Tử Thần nói: "Không có."
Nhìn bộ dáng chột dạ của cậu ta, Diệp Phồn Tinh liền biết, mình đoán đúng rồi.
Cô ghét bỏ nói: "Diệp Tử Thần em chơi đến không sợ chết nữa phải không! Coi như muốn chơi game, cũng không chơi đêm ngày chơi đêm."
"Chị, chị lo lắng cho em đến như vậy sao?" Diệp Tử Thần nhìn thấy Diệp Phồn Tinh có vẻ tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười.
Diệp Phồn Tinh nhìn cậu ta, mạnh miệng nói: "Ai lo lắng cho em?"
"Chị không lo cho em, trễ như vậy còn tới thăm em." Rõ ràng đã bệnh đến tiều tụy như vậy mà vẫn còn có thể cười được.
Diệp Phồn Tinh giải thích: "chị gọi điện thoại cho em, bạn cùng phòng em nói em nằm viện, chị có thể không tới sao? Cũng không thể phiền toái người khác được!"
bạn cùng phòng Diệp Tử Thần đã về, Diệp Phồn Tinh mới vừa ở bên ngoài cùng bọn họ trò chuyện một hồi.
"Vậy em có phải người nhà của chị không?" Diệp Tử Thần mặt đầy mong đợi.
Diệp Phồn Tinh trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Ai bảo em là em trai của chị."
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên,cha Diệp và Diệp mẫu lại không ở bên này, cô đương nhiên phải quan tâm tới cậu ta.
Diệp Tử Thần nói: "em còn tưởng rằng, chị giận mẹ, giận lây sang cả em, không coi em là em trai chị nữa chứ! bây giờ chị có để ý tới em đâu."
"Chị bảo em không phải em trai chị thì em không phải em trai chị nữa sao?" Trên đời này vĩnh viễn không thể thoát khỏi, đại khái chính là quan hệ huyết thống.
Giống như Diệp mẫu, dù ghét tới đâu đi chăng nữa thì vẫn như cũ, vẫn là mẹ của cô.
Diệp Tử Thần nhìn cô, cười một tiếng.
Diệp Phồn Tinh nhìn bộ dáng cười đùa, đưa cho cậu ta biên lai viện phí, "chị trả tiền viện phí cho bạn em rồi, sau này có tiền nhớ trả tiền lại cho chị đấy."
"Ồ." Cậu ta cầm lấy tờ hóa đơn, "sao đắt thế!"
"Ai bảo em tự nhiên ốm làm gì? Bạn cùng phòng em lo lắng, liền đưa tới bệnh viện. nếu biết xót tiền, lần sau đừng để cho mình bị bệnh!"
"Chết thảm rồi!" Diệp Tử Thần nhìn cô, nói: "Thật đáng thương cho anh rể em."
"Đáng thương cái đầu em ấy!" Diệp Phồn Tinh bị cậu ta chọc cười, "chị chỉ bắt nạt em thôi, còn lâu mới bắt nạt anh ấy."
Bởi vì ngày mai buổi sáng không có tiết, cho nên, Diệp Phồn Tinh chưa có về nhà,cô gọi cho Phó Cảnh Ngộ, liền ở lại bệnh viện theo Diệp Tử Thần.
Buổi sáng, Diệp Phồn Tinh đi mua bữa sáng cho DiệpTử Thần, lúc trở về, phát hiện Diệp mẫu tới rồi.
Nghe nói Diệp Tử Thần bị bệnh, Diệp mẫu lo lắng đến sáng sớm liền từ trong nhà ra cửa, đặc biệt chạy tới thăm.
Diệp Phồn Tinh không nhịn được nhớ tới lúc trước mình bị bệnh, mẹ biết cô bệnh, chỉ bảo cô tự tìm thuốc uống mà thôi.
Con gái cùng con trai khác biệt đãi ngộ, còn thật không phải lớn một cách bình thường!
Khả năng ở trong mắt mẹ, chỉ có Diệp Tử Thần mới là bảo bối của bà ấy!
Giờ phút này, Diệp mẫu lo lắng ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn Diệp Tử Thần, ôn nhu, "Như thế nào rồi? Khỏe chưa? Bị bệnh cũng không gọi cho mẹ "
"Con không sao." Diệp Tử Thần nói: "chị chăm sóc con cả một đêm, thật ra thì mẹ không cần tới."
Diệp mẫu nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, nói với Diệp Tử Thần, "Con có chị gái sao? Chúng ta ở đây làm gì có người nhà."
Diệp Phồn Tinh gả cho Phó Cảnh Ngộ, bà ta không lấy được gì, cái này thì coi như xong đi, ở trong hôn lễ còn bị người khác chê cười.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết con gái bà ta lấy một người tàn tật.