Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 249: Ai nói anh không lên được?




Diệp Phồn Tinh giải thích: "chị và bác sĩ Kỷ không phải là người ngoài, bọn họ cũng là vì quan tâm chú, mới muốn tìm hiểu tình hình thôi. Tôi cũng là quan tâm chú nên mới nói."

Diệp Phồn Tinh nói xong, có chút khẩn trương nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, biểu tình của anh nghiêm túc như vậy, sẽ không tức giận chứ?

Cô chẳng qua là thấy chị của anh quan tâm anh,nên mới trả lời vấn đề kia.

Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, "Vậy là ai nói cho em biết, anh không lên được?"

"Ờ?" Phó Cảnh Ngộ câu hỏi của Phó Cảnh Ngộ, làm cho Diệp Phồn Tinh mộng mị, cái này, cần người khác nói nữa sao? Mọi người đều biết mà!

"Người khác nói cái gì tin cái đó, em bị ngốc à?" Phó Cảnh Ngộ ôn nhu nói mang theo giọng điệu nhè nhẹ trách cứ bên tai cô, nói xong, anh còn cúi đầu xuống, khẽ cắn nhẹ một cái.

Diệp Phồn Tinh nghe thấy lời của anh, qua hai giây mới phản ứng được: "Chẳng lẽ... Chú..."

Bởi vì mọi người đều nói anh không lên được, bình thường thái độ của Phó Cảnh Ngộ đối với cô lại rất lạnh nhạt, Diệp Phồn Tinh chưa từng hoài nghi.

Nhưng hiện tại anh nói như vậy, chẳng lẽ có hiểu lầm?

Phó Cảnh Ngộ đè cô lại, để cho cô dính sát mình hơn, để cho cô cảm giác được " em trai " của anh đang ngóc lên đòi khởi nghĩa.

Diệp Phồn Tinh đỏ bừng mặt cảm thụ uy hiếp của" cậu em trai "Phó Cảnh Ngộ, trong nháy cảm giác giống như là có thể nhỏ máu.

Anh... Càng lúc lại càng phản ứng mãnh liệt hơn...

Mẹ nó!

Là ai nói với cô, anh không lên được chứ, thế cái đang nóng bỏng ngóc đầu lên cọ cọ vào cô là cái gì?

Nhớ tới bản thân mình từ trước tới giờ nhận định anh không cương lên được, suốt ngày chêu chọc anh, thậm chí còn phối hợp với chị Phó để cho anh uống thuốc, những hành vi đó đều là hành vi đi tìm chết mà, Diệp Phồn Tinh hận không thể cắn đầu lưỡi của mình.

Phó Cảnh Ngộ dừng ở bên tai cô, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, "anh không lên được sao?"

nếu cô cảm thụ vẫn không đủ rõ ràng, anh không ngại dùng hành động thực tế để chứng minh.

"Được được được..." Diệp Phồn Tinh khẩn trương đến nói lắp ba lắp bắp: "Là tôi hiểu lầm rồi! Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nói lung tung nữa!"

Diệp Phồn Tinh hiện tại chỉ muốn khóc, chỉ muốn đau lòng ôm lấy chính mình.

Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng cô vẫn cảm thụ vô cùng rõ ràng vật nam tính của anh, hơn nữa còn đang rất mãnh liệt nữa là đằng khác.

Diệp Phồn Tinh bối rối: "tôi đi lấy khăn tắm đã."

Bình thường cho là Phó Cảnh Ngộ không lên được, cho nên ở trong ngực anh phách lối càn rỡ, không sợ hãi chút nào.

Mà bây giờ biết chân tướng, có cho cô 10 lá gan cô cũng không dám

Diệp Phồn Tinh vội vã muốn đứng lên, kết quả bởi vì luống cuống tay chân, chưa bò được dậy, lại ngã trở về, vừa vặn đè vào nơi nào đó...

Phó Cảnh Ngộ nằm trong bồn tắm, vẫn ung dung nhìn Diệp Phồn Tinh, nhớ tới lúc trước mỗi ngày cô đều chêu chọc anh, mở miệng nói: "phóng hỏa rồi, em không cứu hỏa mà đã chạy sao"

Cứu hỏa?

Diệp Phồn Tinh cũng đã từng xem qua vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình, biết cái" cứu hỏa" này là có ý gì, vội vàng đứng lên,nhanh chóng trốn ra khỏi bồn tắm.

Cô cầm khăn đưa cho Phó Cảnh Ngộ, nhìn lại trên người mình, quần áo bị nước làm ướt trở nên xuyên thấu,bộ nội y bên trong lộ ra trước mắt Phó Cảnh Ngộ rõ mồn một, cô xấu hổ chạy ra ngoài, "tôi đi thay bộ quần áo đã rồi sẽ quay lại ngay."

"Tắm xong rồi hẵng thay, không tý nữa lại ướt." Nhìn cô lúng túng đến hận không thể đào hố chôn xuống đất, trong lòng Phó Cảnh Ngộ nổi lên tia đen tối, cố ý trêu chọc cô.

"Không, tôi phải đi thay ra mới được."

Bộ dáng này ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện, quả thực quá nguy hiểm!

Diệp Phồn Tinh ra khỏi phòng tắm, đứng ở trước gương, cởi bộ quần áo ướt ra, thay đồ lót khác, nhớ tới mới vừa ở trong phòng tắm cảm nhận được thứ nóng bỏng như cục sắt nung trên người Phó Cảnh Ngộ.

(✪ω✪)/(✪ω✪)/(✪ω✪)/(✪ω✪)/(✪ω✪)/

Like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương mới nhé