Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đến thời điểm này, cô vẫn có chút khẩn trương.
Diệp Phồn Tinh đã từng nghĩ tới cuộc sống sau này của mình, cô cho là mình sẽ giống như đại đa số người bình thường lên đại học, tốt nghiệp, Tìm việc làm ổn định sau đó sẽ kết hôn...
Lại không nghĩ rằng, cô trực tiếp vượt qua trước hai bước, lúc này liền kết hôn.
Trong phòng khách mọi người còn đang bàn luận chuyện kết hôn.
Hôn lễ của bọn họ, được tổ chức ngày hai mươi mốt tháng mười, ngày đó là chủ nhật, Diệp Phồn Tinh vừa vặn được nghỉ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh vẫn trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, mặc dù thảo luận hôn lễ, nhưng cô lại không có bất kỳ cảm giác tham dự nào cả.
Diệp Phồn Tinh ngồi lẳng lặng, đột nhiên một bàn tay đưa tới, nắm tay của mình. Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, âm thanh ôn nhu, "Mệt à? Nếu không đi nghỉ trước?"
Diệp Phồn Tinh hôm nay cũng đi làm, mới vừa trở về không lâu, trở lại một cái, liền ngồi ở chỗ này nghe mọi người nói chuyện.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy mọi người đều đang ở đây, mình cũng không tiện rời đi, hướng về phía Phó Cảnh Ngộ nói, "Không có việc gì."
Cô chẳng qua là có chút khẩn trương.
Nghĩ đến ngày mai sẽ trở thành vợ của anh, Diệp Phồn Tinh cũng không biết mình đang khẩn trương hay là hưng phấn, rất khuya mới ngủ, sau đó sáng sớm liền thức dậy.
Bởi vì đã đến tháng mười, khí trời bắt đầu mát mẻ, bên ngoài thỉnh thoảng có gió thổi tới...
Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe lăn, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh nghiêm túc ở trước gương chọn quần áo, chải tóc, không nhịn được cười một tiếng.
Nhất cử nhất động của cô, đều tiết lộ ra cô đang khẩn trương và thấp thỏm, đồng thời lại có chút mong chờ, gả cho anh, cô lại vui mừng như thế sao?
Rõ ràng người khác tránh anh còn không kịp.
"Em Xong chưa?" Kiên nhẫn rất lâu, anh mới hỏi một câu.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy mình trong gương, "được rồi."
Cô đi tới, đẩy Phó Cảnh Ngộ ra cửa.
Tưởng Sâm đã chờ sẵn
Trên đường, Diệp Phồn Tinh nhìn lấy ngoài cửa xe, vẫn không nói chuyện.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, "Làm sao, không muốn gả cho anh nữa à?"
Anh nói những lời này, làm cho Tưởng Sâm đang lái xe sững sờ, cả trái tim đều treo lên.
Anh Phó làm sao đột nhiên hỏi tới loại vấn đề này?
Mặc dù Diệp Phồn Tinh rất biết điều, nhưng vạn nhất lúc này cô mà nói một câu, cô không muốn gả nữa! Vậy, sự tình sẽ biến thành cái dạng gì?
Nhưng mà, Phó Cảnh Ngộ đã nói ra miệng, Tưởng Sâm cũng vô lực ngăn cản.
Suy nghĩ một chút hôm nay Diệp Phồn Tinh dường như có chút là lạ, người phụ nữ này, không phải là hối hận rồi đấy chứ!
Nếu là như vậy... Anh ta nhất định sẽ không tha cho cô!
Diệp Phồn Tinh đang nhìn phong cảnh ngoài cửa, điều chỉnh tâm tình khẩn trương, nghe được lời của Phó Cảnh Ngộ, quay đầu lại, nói ra nguyên nhân, "Không phải. Tôi lần đầu tiên đi đăng ký kết hôn, có chút khẩn trương."
Không phải là có chút, mà là vô cùng khẩn trương.
Cái này còn chưa tới ủy ban nhân dân, tim đã khẩn trương đến giống như là muốn nhảy ra ngoài.
Phó Cảnh Ngộ nghe vậy, nhịn không được bật cười, "anh cũng là lần đầu tiên đi đăng ký mà."
Diệp Phồn Tinh phản ứng lại, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Vậy chú cũng đang khẩn trương sao?"
Đôi mắt mong đợi nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, cũng không trả lời vấn đề này.
Đùa, coi như anh đang khẩn trương, anh sẽ nói ra sao?
Diệp Phồn Tinh thấy anh không trả lời, nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút không được tự nhiên mà nói: "Cũng đúng, chú cái gì chưa từng thấy, làm sao mà khẩn trương được?"
Chỉ là đăng ký kết hôn mà thôi, anh chắc chắn sẽ không khẩn trương đâu!
Nhưng mà nghe cô nói,Phó Cảnh Ngộ lại cảm giác trái tim của mình đập so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.
Nhớ like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo ngay nhé!