"... A?" Diệp Phồn Tinh đột nhiên phản ứng lại, sinh nhật của cô, đúng là vào ngày quốc khánh.
Nhưng gần đây đều bù đầu đi làm thêm, hoàn toàn đem chuyện này quên béng đi.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của cô, không nhịn được nói: "sinh nhật của bản thân mình mà cũng quên được, trên đời này cũng chỉ có em não cá vàng như thế."
"Tôi gọi điện thoại nhờ Dao Dao ngày mai giúp tôi xin nghỉ."
Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền cầm điện thoại di động lên,gọi cho Trương Tâm Dao, kết quả, vừa mới mở miệng, liền bị cự tuyệt, "Không thể xin nghỉ, nếu cậu xin nghỉ, trong tiệm không có ai giúp mình thế thì mình mệt chết mất?"
Diệp Phồn Tinh không thể nói gì thêm, đành cúp điện thoại, có chút buồn bực nhìn lấy anh, "Khả năng không được rồi, hic."
Chủ yếu là Trương Tâm Dao một mình cũng không dễ dàng, cô không thể đem công việc của mình đẩy cho người khác làm.
Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ: "Nếu không ngày mai tôi vẫn đi làm, sau đó về sớm một chút, như thế có được không?"
Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nhìn Diệp Phồn Tinh, "Em đến lúc ấy bận quá rồi quên hẹn với anh thì sao?"
Muốn cùng cô đón sinh nhật thật khó khăn.
Mà đây lại là sinh nhật của cô đấy chứ!
" không đâu." Diệp Phồn Tinh nói, "Tôi bảo đảm, nhất định về sớm."
Hiếm thấy anh lại nhớ đến ngày mai là sinh nhật của mình, Diệp Phồn Tinh rất cảm động.
Cô rất ít khi tổ chức sinh nhật, thời điểm trước kia, thường xuyên là hết ngày, mới nhớ ra hôm đó là sinh nhật của mình.
Phó Cảnh Ngộ nhìn đôi mắt vô cùng thành khẩn của cô, cũng không làm khó cô nữa: "anh bảo Tưởng Sâm đặt nhà hàng, em đến lúc đó trực tiếp đến là được."
"Được." Diệp Phồn Tinh vô cùng vui vẻ.
Phó Cảnh Ngộ đối với cô tràn đầy hoài nghi, bồi thêm một câu, "Đặc biệt chuẩn bị cho em rất nhiều đồ ăn ngon."
Anh chỉ sợ cô không để ý, cố ý lấy đồ ăn tới cám dỗ cô.
Diệp Phồn Tinh mắt sáng long lanh: "Được được được, tôi khẳng định sẽ đến."
Cô dù sao cũng là một con hàng ham ăn a!
Làm sao có thể sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Ngày thứ hai, trong quán cà phê quả thực quá bận rộn, Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa xin nghỉ không được, cuối cùng, vẫn là nghĩ đến nhờ Tử Thần qua đây thay cô làm nốt thời gian còn lại, ông chủ mới miễn cưỡng đáp ứng cho cô về.
Hơn sáu giờ, từ quán cà phê đi ra, Diệp Phồn Tinh tìm vị trí Tưởng Sâm gửi cho cô, nói là đặt nhà hàng, nhưng tìm vị trí trên Google Map, cô làm thế nào cũng không thấy tên của nhà hàng nào.
Cô gọi cho Tưởng Sâm, " Anh Tưởng, anh với chú ở đâu vậy? Anh gửi vị trí cho tôi mà tôi tìm mãi không thấy."
"..." Tưởng Sâm quay lại nhìn phía sau, "Thôi để tôi đi đón cô."
Kết quả Tưởng Sâm đi ra ngoài cũng không thấy Diệp Phồn Tinh đâu.
Cuối cùng, Diệp Phồn Tinh đành hỏi một người bán hàng của cửa hàng bên cạnh, "cô ơi, cô cho cháu hỏi, nhà hàng này ở đâu ạ?"
"Ở trên tầng! Cháu cứ đi thang máy lên, đến tầng mười một là được."
"Cháu Cảm ơn cô ạ." Diệp Phồn Tinh đi thang máy lên, đến tầng mười một, từ trong thang máy đi ra,liền nhìn thấy nhà hàng.
Tưởng Sâm thấy cô rốt cuộc đã tới, đi nhanh qua, "cô cuối cùng cũng đến rồi!"
"Tôi mới vừa rồi đi nhầm tầng." Diệp Phồn Tinh rất bất đắc dĩ.
Cô còn thiếu chút nữa cho là, Tưởng Sâm đang đùa cô!
Diệp Phồn Tinh đi theo Tưởng Sâm tiến vào phòng.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở chỗ đó, mặc Âu phục màu đen, đôi mắt đen tràn đầy ấm áp nhìn cô,gương mặt anh ánh lên vẻ đẹp khiến người ta phải chói mắt.
Anh đang xem thực đơn, Diệp Phồn Tinh đi tới, "chú ơi."
Bình thường ở nhà anh đều ăn mặc rất tùy tiện, thường là mặc áo sơ mi thôi, kết quả hôm nay,nhìn thế nào cũng thấy anh hôm nay cố ý mặc như vậy?
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa để đọc chương tiếp theo ngay nào!