Tả Dục vội vàng đem điện thoại ra, đem đoạn video cậu ta ghi được tối qua mở ra cho Phó Cảnh Ngộ nhìn, "chú xem, đây là video tối qua của Diệp Phồn Tinh ở trong trường. Biết chú không đi xem được, cháu cố tình quay lại cho chú đấy!"
"..." Coi như bản thân Diệp Phồn Tinh, đã trợn to hai mắt.
Tả Dục lại còn quay video?
Nếu để cho anh thấy gương mặt trang điểm hôm qua của mình, Diệp Phồn Tinh quả thật là không thể tin được.
"Cậu xóa đi cho tôi!" Diệp Phồn Tinh gấp gáp muốn ngăn cản Tả Dục.
Lại nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nói: "gửi sang điện thoại cho tôi."
"Vâng." Tả Dục nói: "chú vào xác nhận kết bạn với cháu đi ạ."
Phó Cảnh Ngộ vô cùng phối hợp đem điện thoại di động lấy ra.
"..."
Tả Dục thành công kết bạn với Phó Cảnh Ngộ, vì vậy vô cùng vui vẻ, rất nhanh liền đem video gửi sang cho Phó Cảnh Ngộ
"Trước lúc ở trường học, có một nam sinh muốn cùng Diệp Phồn Tinh bắt chuyện, trực tiếp bị cháu đuổi chạy rồi!chú Phó, chú yên tâm, sau này cháu chính là tai mắt của chú ở trong trường học, bảo kê cho Diệp Phồn Tinh, cháu sẽ không để cho bất luận kẻ nào có ý đồ với cô ấy."
"..." Thằng nhóc này là hàng giả sao?
Diệp Phồn Tinh không dám tin tưởng nhìn lấy Tả Dục.
Nghe ý nghĩ này của cậu ta, rõ ràng là thay anh giám thị cô a!
Thật sự là quá đáng!
Bởi vì Tả Dục nói những lời này, Phó Cảnh Ngộ ánh mắt nhìn cậu ta tốt hơn rất nhiều.
Diệp Phồn Tinh: "..."
Xác định tên Tả Dục này không phải là tới cùng cô cướp Phó Cảnh Ngộ chứ?
Ở trước mặt cô lại nóng lòng đi lấy lòng Phó Cảnh ngộ, thật là thật quá đáng!
-
Buổi tối, Diệp Phồn Tinh tắm xong, từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ nằm ở trên giường, đeo tai nghe đang xem điện thoại di động.
Phải biết, anh bình thường ở trên giường đều đọc sách, không chơi điện thoại di động.
"Chú ơi." Diệp Phồn Tinh gọi một tiếng, phát hiện Phó Cảnh Ngộ không để ý tới cô.
Chơi điện thoại di động còn chơi đến nhập tâm như vậy?
Liền ngày cả cô nói chuyện, cũng không nghe thấy?
Diệp Phồn Tinh đi tới, thân mật ôm lấy cánh tay của Phó Cảnh Ngộ, "chú đang xem cái gì đấy?"
Cô Tiện thể ngó vào điện thoại của anh, phát hiện, lại là... Video cô hát hôm qua.
Diệp Phồn Tinh bình thường không trang điểm, đều là mặt mộc, trông thanh tân ôn nhu vô cùng.
Cùng ngày hôm qua, thời điểm trên sân khấu, hoàn toàn là hai loại phong cách khác nhau.
Cơ hồ trong nháy mắt, bao phủ tâm tư Phó Cảnh Ngộ.
Đàn ông bình thường đều sẽ không thích người phụ nữ của mình trang điểm đậm khi ra ngoài, bọn họ liền thích phụ nữ thanh thuần hơn.
Nhưng mà... Nhìn lấy Diệp Phồn Tinh trang điểm, Phó Cảnh Ngộ lại cảm thấy vô cùng kinh diễm! Xem đi xem lại!
Diệp Phồn Tinh không nhịn được ho khan một tiếng, "chú đừng xem nữa, không có gì hay cả."
Nói xong cũng muốn đem điện thoại của anh ra, lại bị Phó Cảnh Ngộ chặn lại, "Đừng làm ôn anh xem nào."
(Thanh niên này bị bệnh nặng lắm rồi, bệnh cuồng vợ)
Thái độ của anh, quả thật là so với quấy rầy lúc anh làm việc còn nghiêm túc hơn.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "chú không phải là đã xem đi xem lại rồi sao?"
Tả Dục gửi cho anh xong, anh đã xem đi xem lại rất nhiều lần, chẳng lẽ xem còn chưa chán sao?
mắt của Phó Cảnh Ngộ vẫn dán vào video, nếu như là những người khác, coi như là thi chung kết The Voice anh cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.
Nhưng video anh đang xem lại là vợ của anh đấy, có biết không hả!
Anh nói với Diệp Phồn Tinh: "em buồn ngủ thì ngủ trước đi, không cần phải để ý đến anh."
"..."
Diệp Phồn Tinh ở một bên nằm xuống, chơi điện thoại, hiếm thấy khi nào mà cô chơi điện thoại mà Phó Cảnh Ngộ không nói cô, chắc là bởi vì anh cũng đang chơi đi.
Cô vào lướt Facebook chán chê, nhìn sang bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, suýt nữa té xỉu.
Anh... Tại sao vẫn còn video của cô?
Like và bỏ phiếu ngay, chương 220 đang vô cùng nóng lòng được lên sàn!