Lửng mật
Cố Vũ Trạch dừng bước, nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, "Cảm ơn Phó tổng ủng hộ kế hoạch của tôi."
Phó Cảnh Ngộ là một người công tư phân minh, trong công việc, nếu như anh thừa nhận ý kiến của đối phương, sẽ ủng hộ không do dự.
Coi như đối phương là Cố Vũ Trạch cũng giống vậy.
Cho nên Cố Vũ Trạch cũng không lo lắng Phó Cảnh Ngộ sẽ làm khó hắn.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Cố Vũ Trạch, nói: "Nghe nói công ty cháu tối hôm qua làm thêm giờ?"
Cố Vũ Trạch gật đầu, " với tình hình Công ty bây giờ thì cuối phải phí chút tâm tư, không thể để cho bọn họ lười biếng giống như trước đây được. Không phải Cậu bình thường cũng thường xuyên làm thêm giờ sao? Chẳng lẽ cấp dưới của cháu lại không thể làm thêm giờ?"
Tưởng Sâm đứng ở một bên, nhìn lấy Cố Vũ Trạch, lúc trước hắn ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ, đều là Phó Cảnh Ngộ nói cái gì hắn nghe vậy.
Nhưng bây giờ lại có thể rất lý trí mà phản bác Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ gật đầu một cái, " Cậu biết trước khi đi, chúng ta có vài chuyện không vui, cháu hẳn là sẽ không đem tình cảm riêng tư vào trong công việc chứ?"
Cố Vũ Trạch nở nụ cười, " Cậu Sẽ không bởi vì sáng sớm hôm qua cháu giáo huấn Diệp Phồn Tinh đôi câu mà ra mặt cho vợ cậu đấy chứ? Vợ của cậu tới trễ mười phút, cháu nói
đôi câu, nếu như cái này cũng không được thì cậu có thể xem xét đem vợ của cậu về nhà, không cho vợ của cậu ở bên ngoài chịu ủy khuất."
Giáo huấn Diệp Phồn Tinh là bởi vì cô tới trễ, chính đụng phải trên họng súng hắn.
Ngày đầu tiên đi làm, bất luận kẻ nào vào lúc đó tới trễ, cũng sẽ không ngoại lệ, công ty làm thêm giờ, là tất cả mọi người đều phải ở lại làm thêm, không chỉ là nhằm vào cô về phần chuyện lái xe kia, hắn thật sự muốn đụng cô mà cô còn có thể sống được sao?
Cố Vũ Trạch không thẹn với lương tâm, không cảm thấy chính mình đã làm sai điều gì.
Phó Cảnh Ngộ nhìn đôi mắt màu đen của Cố Vũ Trạch vẫn nhìn chằm chằm vào mình.
Cố Vũ Trạch nói: "Nếu như không có chuyện gì thì cháu đi về trước."
Nói xong, hắn gật đầu một cái, không đợi Phó Cảnh Ngộ đáp lại, trực tiếp đi ra cửa.