Lửng mật
Hắn mặc âu phục, nghiêm túc ngồi đó, Tưởng Sâm không nhịn được nhìn hắn một cái, cảm thấy Cố Vũ Trạch của hiện tại càng ngày càng giống Phó tiên sinh lúc trước.
Tưởng Sâm lên tiếng chào hỏi, "Cố thiếu."
Cố Vũ Trạch nhìn Tưởng Sâm một cái, vừa nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, đứng lên, " Chào Phó tổng."
Không có giống lúc trước, khi nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ liền gọi là cậu.
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, "Ngồi đi!"
Cố Vũ Trạch gọi Phó tổng cũng không có sai.
Bọn họ bây giờ chính là quan hệ cấp trên cấp dưới, đem quan hệ gia đình mang tới trong công ty tới, sẽ cho người ta cảm thấy là lạ.
Cố Vũ Trạch vào công ty, hoàn toàn do nhận lời mời chiêu mộ nhân tài từ tập đoàn, không hề liên quan gì đến quan hệ, CV giới thiệu cũng không có liên quan đến nhà họ Cố và nhà họ Phó.
Thế cho nên hắn trở về bọn họ cũng không biết.
Chào hỏi bắt chuyện xong, Cố Vũ Trạch lại ngồi trở xuống.
Hắn không có nhìn Phó Cảnh Ngộ, chẳng qua chỉ cẩn thận ngồi ở chỗ đó.
Bởi vì hắn mới tới, mục tiêu của hôm nay khó tránh khỏi chuyển tới trên đầu của hắn.
Nghe nói Cố Vũ Trạch muốn dựng dậy đông hằng điện tử, mọi người đều kinh ngạc.
Đông hằng điện tử mấy năm này công trạng đều là xếp hạng đếm ngược, toàn bộ tập đoàn đều đã muốn buông bỏ cái công ty này rồi, với điều kiện của Cố Vũ Trạch, hắn hoàn toàn có lựa chọn tốt hơn, không cần phải đi tìm chỗ đi đày cho mình như này.
Nhưng mà Cố Vũ Trạch cũng rất kiên trì, còn phân tích kế hoạch xây dựng lại công ty này như nào, tương lai công ty phát triển tốt ra sao.
Bây giờ ở cái thời đại này, sản phẩm điện tử không thể nghi ngờ có tiềm năng phát triển rất tốt.
Sau khi nghe xong, ngược lại có không ít người đồng ý với bản kế hoạch của hắn.
Tan họp, mọi người đi ra cửa, Phó Cảnh Ngộ gọi Cố Vũ Trạch lại, "Cố Vũ Trạch."