Tống Hiểu cùng Sầm Mặc bốn mắt đụng vào nhau, hai người rõ ràng cái gì đều không có nói, nhưng ánh mắt quấn quýt lấy nhau ngay cả Tố Tâm cũng có thể cảm giác được tia lửa bùm bùm.
Tố Tâm: "..."
Khả năng cô phải cùng Phó Kiến Văn đưa Đoàn Đoàn trở về, sau đó mới trở lại đây, chứ một mình cô ở đây đúng là kỳ đà cản mũi rồi @@
Tố Tâm có chút lúng túng, cô lấy điện thoại ở trong túi xách của mình ra nói: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn!"
"Không cần phải gấp!" Tống Hiểu đứng dậy cánh tay Tố Tâm.
Tố Tâm cười cười với Tống Hiểu sau đó vẫn là rời khỏi phòng riêng.
Từ trong phòng riêng đi ra ngoài Tố Tâm cũng không định gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn, chỉ là để lại không gian riêng tư cho Sầm Mặc cùng Tống Hiểu.
Sầm Mặc cùng Tống Hiểu hai người đang ở vào lúc tình yêu cuồng nhiệt, ngay cả ánh mắt đều như là hồ dính, dính lại với nhau...
Tố Tâm đứng ở trên ban công lầu ba, nhìn xem cảnh đêm ở phía sau khuôn viên của Đêm Cung, nghĩ đến mình và Phó Kiến Văn... Không biết có phải là bọn họ ở trong mắt người khác cũng là bộ dáng này hay không.
"Tố Tâm!"
Tố Tâm nghe thấy tiếng, cô quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Thừa Vũ, khóe miệng anh ta còn đang ngậm lấy một điếu thuốc lá còn chưa nhen nhóm, ngũ quan đường viền gầy đi trông thấy, đáy mắt mang theo tia máu đỏ, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.
Vốn ban đầu Hứa Thừa Vũ cũng không chắc đây là Tố Tâm hay không, khi cô gái đó quay đầu thì thật là Tố Tâm, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Thừa Vũ đem điếu thuốc lá ở khoé môi rút ra vò thành một cục ném vào trong thùng rác, lúc này mới đi tới chỗ Tố Tâm: "Sao em lại ở chỗ này!"
"Em cùng bạn bè gặp mặt ở đây..." Tố Tâm mỉm cười với Hứa Thừa Vũ, mở miệng nói.
Chuyện của Hứa thị trong khoảng thời gian này, Tố Tâm cũng có nghe thấy, hiện tại Hứa Khai mới vừa làm giải phẫu xong, tim của cha Hứa Khai lại xảy ra vấn đề...
Vốn dĩ, Hứa Thừa Vũ đều đã xuất ngoại, lại không có cách nào phải trở về Hứa thị thay cha gánh vác công việc.
Cha của Hứa Khai cùng Hứa Thừa Vũ ngã xuống, những người đã sớm mài đao soàn soạt tự nhiên nhào lên, khoảng thời gian này ngay cả mẹ của Hứa Khai cũng đều phải đi xã giao, vậy thì lý do gì mà Hứa Thừa Vũ lại có thể để mặc Hứa Thị.
Gương mặt của Hứa Thừa Vũ cùng Hứa Khai đều nho nhã tương tự nhau, nhưng lúc này lại lộ ra vẻ mệt mỏi ủ rũ.
Hứa Thừa Vũ bây giờ so với Hứa Thừa Vũ gặp Tố Tâm lần trước, tuy rằng vẻ mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng cũng lại có nhiều hơn mấy phần trầm ổn của thương nhân.
Tố Tâm nhìn xem Hứa Thừa Vũ hai tay bỏ túi đứng ở bên cạnh mình, nhìn qua cảnh hoa viên yên tĩnh ở đêm cung, màu mắt sâu thẳm...
Hứa Thừa Vũ thật sự cực kỳ mệt mỏi, cứ như vậy cùng Tố Tâm đứng ở chỗ này, phảng phất như đang hưởng thụ sự an tĩnh.
"Chuyện của Hứa thị tuy rằng vướng tay vướng chân, nhưng anh cũng không cần chỉ một lòng chú ý tới công việc mà không quan tâm thân thể của mình..."
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Tố Tâm nhìn xem bộ dáng này, của Hứa Thừa Vũ vẫn là nhắc nhở một câu.
Hứa Thừa Vũ cười lắc lắc đầu: "Bây giờ ngay cả một người luôn luôn quen sống trong nhung lụa mà cũng phải đi ra xã giao, nếu như anh không cố gắng, Hứa gia coi như xong rồi..."
Tố Tâm mím môi không biết nên nói cái gì, thương trường luôn luôn như thế!