Tố Tâm nhận ra người phụ nữ trước mặt mình là ai, chính là người mà lần trước cô gặp ở bãi đậu xe dưới lòng đất - Lục Khinh Lệ.
Tố Tâm nhớ rõ lúc ấy Lục Khinh Lệ bị bố dượng lôi kéo, bởi vì hai người không cùng quan điểm mà còn động thủ đánh cô ta.
Người phục tới hỏi Lục Khinh Lệ uống gì, Lục Khinh Lệ gọi một chén giống như của Tố Tâm, sau đó gấp Menu đưa cho người phục vụ rồi nói cám ơn.
Xung quanh rõ ràng còn có một hai cái bàn bỏ trống, nhưng Lục Khinh Lệ lại muốn ngồi ở đối diện Tố Tâm, ánh mắt sáng quắc nhìn qua Tố Tâm, cô ta cố tỏ ra bình tĩnh dịu dàng thoải mái, nhưng đáy mắt dày đặc phấn lót đều không giấu được những vết bầm đen, cho thấy cô ta tiều tụy cùng uể oải.
Sau khi người phục vụ rời đi, Lục Khinh Lệ đem túi xách đặt ở góc bàn, tiện tay đem chiếc điện thoại di động đã bật sẵn nút ghi âm cũng đặt ở trên bàn, cô ta cười hỏi: "Tôi ngồi xuống ở chỗ này có ảnh hưởng đến cô không!"
Trong màn ảnh hình ảnh vẫn còn tiếp tục, dưới mũ lưỡi trai chính là gương mặt tinh xảo của Tố Tâm được ánh sáng của màn hình điện thoại chiếu lên, khóe môi Tố Tâm hơi nhếch, không nói ra được vui hay buồn.
"Ảnh hưởng, cô không phải là cũng ngồi xuống rồi sao!"
Tố Tâm rất ít khi nói chuyện không để lối thoát như thế, đại khái là bởi vì... Cùng là phụ nữ, lúc trước Tố Tâm có nghe Lục Khinh Lệ gọi một câu "Kiến Văn", Tố Tâm có thể nghe ra được tình cảm của Lục Khinh Lệ đối với Phó Kiến Văn không giống của cấp dưới đối với cấp trên, cho nên Tố Tâm có chút không thích Lục Khinh Lệ.
Lục Khinh Lệ một chút đều không ngại cười với Tố Tâm một tiếng, thân thể nghiêng dựa vào bên trong ghế sô pha, tầm mắt đảo qua màn hình điện thoại di động của Tố Tâm có xuất hiện hình ảnh Phó Kiến Văn, móng tay vẽ màu sơn đỏ của cô ta khẽ nắm chặt, cô ta ngước mắt lên nhìn xem Tố Tâm: "Cô thật có ý tứ..."
"Lục tiểu thư càng có ý tứ..." Tố Tâm không chút biến sắc khóa màn hình điện thoại di động lại, đem điện thoại di động đặt ở trên bàn, theo thói quen mở phần ghi âm ra, lại từ ví tiền lấy ra một tờ tiền giá trị lớn, tư thế kia rõ ràng phải đi.
"Cô có biết trước đây Phó Kiến Văn yêu Lục Tương Tư hơn sinh mệnh của mình hay không!" Lục Khinh Lệ bình tĩnh nhìn qua Tố Tâm hỏi.
Tầm mắt trong suốt sạch sẽ của Tố Tâm đảo qua Lục Khinh Lệ, đứng lên đeo túi xách của mình, trong tay nắm điện thoại di động cười nói: "Lời này tôi đã nghe qua, Lục tiểu thư không phải là người thứ nhất nói với tôi những lời này... là phụ nữ."
Tố Tâm hết sức kéo dài hai chữ "phụ nữ", nụ cười trong đáy mắt của Lục Khinh Lệ chìm chìm.
"Còn có người nói tôi cùng Lục Tương Tư rất giống nhau..." Tố Tâm nói trắng ra, một bộ không thèm để ý chút nào.
Ở lúc Tố Tâm cùng Lục Khinh Lệ sát vai lúc, Lục Khinh Lệ giơ tay nắm cổ tay của Tố Tâm lại: "Ngồi xuống, tôi có lời muốn nói cùng cô!"
****
Liệu Lục Khinh Lệ muốn nói gì với Tố Tâm, chắc chắn đây là chuyện không hay ho gì rồi...
Hãy like và bỏ phiếu cho Shu trước khi đọc chương tiếp theo nhé