"Không sao! chỉ là nột vết thương nhỏ! So với Hiểu Niên..." Lục Tân Nam thấy Tố Tâm đỏ mặt, tiếng nói đột nhiên ngừng lại.
Lục Tân Nam định nói, so với vết thương của Bạch Hiểu Niên thì vết thương của tôi có tính là gì, nhưng lời nói đã bị Lục Tân Nam nuốt trở vào.
Vết thương kia của Bạch Hiểu Niên làm sao mà có, ba người bọn họ ở trong phòng bệnh đều rõ ràng.
Lỗ tai Tố Tâm nóng lên, cảm thấy nơi này quả thực không có cách nào tiếp tục ở lại, Tố Tâm buông thõng con mắt, đưa tay cầm túi xách của mình, một bộ muốn đi: "Đừng làm cho Hiểu Niên bị thương nữa..."
Tố Tâm biết Bạch Hiểu Niên muốn hoà giải quan hệ giữa cô và Lục Tân Nam, Tố Tâm cũng biết Bạch Hiểu Niên khó xử, cho nên cô suy nghĩ một chút rồi bổ sung một câu: "Bằng không thì, lần sau sẽ lấy cái gì cứng hơn một chút để đánh anh..."
Hai tay Lục Tân Nam cắm vào trong túi quần, đáy mắt cũng có ý cười: "Được..."
Vừa dứt lời, y tá đã đẩy cửa phòng bệnh đi vào: "Bạch Hiểu Niên, đây chính là thuốc của buổi sáng hôm nay."
Lục Tân Nam đưa tay tiếp nhận: "Cảm ơn!"
Thấy y tá đã xoay người rời đi, Bạch Hiểu Niên lại nói: "Sau này ra viện sẽ mua cho cậu một cái túi xách bằng vàng ròng, lần sau nếu như anh ta lại làm cho mình bị thương, cậu nhất định phải lấy túi đấy đánh vào mặt anh ta!"
Bạch Hiểu Niên nói xong còn ra dấu một động tác vung mạnh, động tác làm hơi nhanh, cho nên khiến cho Bạch Hiểu Niên đau đến nhe răng nhếch miệng.
Tố Tâm: "..."
Tuy rằng không nói gì, nhưng Tố Tâm vẫn phối hợp đáp một tiếng: "Được!"
Lục Tân Nam: "..."
Người y tá đang đóng cửa cũng thổn thức một tiếng, đây là loại thù oán gì! Túi xách bằng vàng ròng sao! Vả lại còn dùng để đánh người! hơn nữa còn là người đẹp trai như vậy!
"Mình đi trước đây! mình đến chỗ cha Bạch một chút, cậu muốn mình gạt cha cậu thế nào..." Tố Tâm vừa đeo túi xách vừa hỏi.
"Hãy nói là mình gấp gáp đi dỗ dành hai vợ chồng nhà cậu!" Bạch Hiểu Niên nháy mắt.
Tố Tâm: "..."
"Dưỡng thương cho tốt, buổi chiều mình sẽ quay lại, muốn ăn cái gì thì nhắn tin cho mình!" Tố Tâm nói xong, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
Hôm nay Bạch Hiểu Niên vì miêu tả quan hệ của cô với Lục Tân Nam nên chắc cũng mệt mỏi rồi...
Tố Tâm còn không đi, Bạch Hiểu Niên đại khái sẽ không nghỉ ngơi thật tốt.
Thấy Tố Tâm rời đi, Lục Tân Nam rót cho Bạch Hiểu Niên một chén nước: "Em nói nhiều như vậy, miệng có mệt hay không!"
Lông mày Bạch Hiểu Niên căng thẳng, đầu tựa vào gối dựa lưng, một tay ôm đầu, tầm mắt tiếp xúc với ánh mặt trời ngoài cửa sổ, chói mắt vô cùng, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu: "Nói nhiều nên có chút đau đầu..."
Tố Tâm ở nơi này, Bạch Hiểu Niên chính là mạnh mẽ chống đỡ để cho Tố Tâm không lo lắng.
Lục Tân Nam theo bản năng nắm chặt chén nước, đem chén nước đặt ở trên tủ đầu giường, liếc nhìn lỗ tai của Bạch Hiểu Niên ở phía sau băng gạc: "Anh đi gọi Bạch Cẩn Du lại đây!"
"Không cần!" Bạch Hiểu Niên nhắm mắt lại, xua tay ngăn cản Lục Tân Nam, "Vừa nãy em nói hơi nhiều..."
Lục Tân Nam chau mày, suy nghĩ một chút, ánh mắt do dự, khàn giọng mở miệng nói: "Vậy sau này không nên để Tố Tâm đến nữa vậy!"
"Cút!" Bạch Hiểu Niên trừng lên nhìn Lục Tân Nam, "Về sau anh đừng đến mới đúng!"
Lục Tân Nam: "..."
Khó có được khi Lục Tân Nam bị ăn quả đắng mà có thể nhẫn nhịn không nói tiếng nào như thế, Bạch Hiểu Niên dù sao cũng hơi không quen, cô ngẩng mặt lên nhìn Lục Tân Nam đang chau mày, khóe môi mơ hồ có ý cười: "Không cãi lại!"
Chân dài của Lục Tân Nam bước tới, ngồi xuống ở bên giường Bạch Hiểu Niên, ngồi xuống, đáy mắt ôn hòa: "Tạm thời tha cho em, chờ vết thương của em khỏi sẽ xử em sau! Chớ nói chuyện... Nằm nghỉ một chút đi!"
*Mai là sinh nhật sữa nên mai sữa sẽ tặng mọi người mỗi truyện 10 chương nha Chúc cả nhà ngủ ngon!*