Tố Tâm mở rộng ra mắt.
Phó Kiến Văn luôn luôn trầm ổn, đột nhiên lại đập hai chiếc đồng hồ kia, đúng là khiến cho Tố Tâm bất ngờ.
Nhân viên bán hàng bị doạ cho sợ xanh mặt, đang suy nghĩ xem làm sao không để cho Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm chạy mất! không hai chiếc đồng hồ này, nhân viên bán hàng kia đền không nổi!
"Nếu không thích, tốt nhất không để hai chiếc đồng hồ này ở đây làm chướng mắt em." Phó Kiến Văn hờ hững nói.
Cao Tiểu Vi trợn tròn mắt đứng nhìn Phó Kiến Văn, chỉ thấy anh nhìn qua Tố Tâm mở miệng: "Ví tiền..."
Tố Tâm nhớ tới ví tiền của Phó Kiến Văn vẫn luôn để ở chỗ của cô, cô cúi đầu xuống túi xách, tìm ví tiền đưa cho anh.
Phó Kiến Văn rút ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên bán hàng, tay trái đóng ví tiền lại, đưa cho Tố Tâm, khách khí nói với nhân viên bán hàng kia: "Phiền cô!"
Nhân viên bán hàng hiểu ý, người đàn ông này chịh là đang giúp Tố Tâm hả giận, hai tay vội vàng tiếp nhận thẻ, trong lòng cảm thán, nhiều tiền đúng là không giống nhau, đắt như vậy, không nói hai lời ném là ném!
"Lương một năm của cục trưởng Cao đến cùng là có bao nhiêu, mà có thể cho con gái mình tiêu xài hoang phí như vậy! Hơi một tí cùng người khác tranh giành, mua hai chiếc đồng hồ đắt như vậy đều không chút do dự." Phó Kiến Văn có ý riêng, đôi mắt đen thâm trầm đảo qua mấy túi xách in nhãn hiệu GUCCI, DIOR rơi đầy trên mặt đất, "Cao tiểu thư kiêu căng như vậy, sợ là sẽ mang đến phiền phức cho cục trưởng Cao rồi, năm đó hội Chữ Thập Đỏ khoe của bắt được bao nhiêu người, hiện tại đã có mấy người được thả ra! Cục trưởng Cao cho tiền người thân là chuyện tốt, nhưng tốt nhất vẫn nên dùng số tiền đó để mua bảo hiểm thì hơn!"
Biết rõ có người quay video, Phó Kiến Văn cố ý đem lời nói của mình nói to hơn, chuyện này không được lên bản tin sáng sớm ngày mai mới là chuyện lạ!
Quãng thời gian trước xảy ra chuyện của Tố Cảnh Huy cùng với Tố Cảnh Toàn, bên tỉnh đã thắt chặt kiểm tra quản lý, con gái cục trưởng cục quy hoạch kiêu căng khoe của, cục trưởng không bị mời đi uống trà... Họ hàng thân thích không bị tra một lượt mới lạ!
Cao Tiểu Vi không ngốc, cô ta nghe hiểu được lời nói của Phó Kiến Văn, trong nháy mắt, sắc mặt đã trắng bệch.
Phó Kiến Văn đột nhiên xuất hiện ở đây, vì mình ra mặt, trong lòng Tố Tâm làm sao không cảm động cho được!
Tố Tâm lôi kéo cánh tay của Phó Kiến Văn, đi ra bên ngoài: "Đi thôi..."
Bàn tay của Phó Kiến Văn cầm ngược lại bàn tay nhỏ của Tố Tâm, lòng bàn tay ấm áp của anh đã sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của cô, con ngươi sâu thẳm có ý cưng chiều cười nói: "Đi thôi!"
Cùng Phó Kiến Văn đi ra xe, có kẻ tò mò đi theo đuôi chụp ảnh, ý đồ muốn biết quan hệ không bình thường của Phó Kiến Văn và Tố Tâm...